CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 292

- Thôi đừng giận nữa... em sẽ không tới đây nữa đâu... anh hài lòng chứ? –
Tôi bảo.
Anh không đáp một lời. Đúng lúc đó cửa mở ra và người hầu gái dẫn hai
người đàn ông vào phòng. Một người cất giọng trầm trầm ồ ồ bảo:
- Chào Giacomo.
Tôi đoán có lẽ đây là những người cùng lý tưởng chính trị của anh, nên đưa
mắt tò mò ngó nhìn họ. Người cất tiếng chào đúng là một người khổng lồ:
tầm vóc cao hơn Mino, vai rộng, anh ta trông giống như một võ sĩ chuyên
nghiệp. Anh ta có bộ tóc rối bù màu sáng, đôi mắt xanh lơ, cái mũi tẹt và
chiếc mồm đẹp không tươi đỏ. Nhưng khuôn mặt anh ta cởi mở và dễ
thương, con người anh ta toát lên một vẻ rụt rè ngây thơ làm tôi thấy thích.
Tuy đang mùa đông, anh ta không mặc áo bành tô, mà mặc một chiếc áo
vét và trong là chiếc áo len dài tay cao cổ, nên anh ta trông càng giống một
nhà thể thao. Tôi ngạc nhiên vì đôi tay anh ta: đỏ và to tướng, tay thò ra
ngoài áo vét, bị cổ tay áo len vén trùm lên. Anh ta rất trẻ, cũng trạc tuổi
Giacomo. Người thứ hai khoảng bốn chục tuổi – khác với anh chàng trẻ
tuổi, anh ta có dáng vẻ và cách ăn mặc của một nhà trí thức. Anh ta đen
sạm, người thâm thấp, bên cạnh các đồng chí của mình anh ta đúng là một
người lùn, mặt mang một chiếc kính lớn, gọng đồi mồi. Một chiếc mũi hếch
nho nhỏ nhô ra dưới kính, còn mồm thì rộng đến mang tai. Đôi má gầy hóp,
lởm chởm đầy râu chổi sể, còn áo sơ mi sờn bợt, bộ quần áo cũ, bẩn, đung
đưa trên thân hình thảm hại của anh ta tựa như đang trên mắc áo - tất cả
những thứ đó gây nên một ấn tượng nghèo khổ và cẩu thả đến ngổ ngáo, tự
đắc. Thật ra mà nói, hình dáng bên ngoài của hai con người này làm tôi
ngạc nhiên, vì bản thân Giacomo bao giờ cũng ăn mặc một cách lịch sự
chểnh mảng, nói chung con người anh cho thấy anh thuộc một giới hoàn
toàn khác. Nếu tôi thấy những người vừa vào chào Mino và anh đã đáp lại
lời chào của họ ra sao thì tôi chẳng bao giờ nghĩ họ là chỗ bạn bè với nhau.
Song theo bản năng, tôi thích anh khổng lồ còn anh lùn thì không thể mê
được. Anh khổng lồ bối rối mỉm cười và hỏi:
- Có lẽ chúng tôi tới quá sớm?
- Không, không – Mino lắc đầu bảo. Anh lúng túng và cố trấn tĩnh – Các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.