CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 323

- Nếu quả đúng như vậy, anh làm sao có thể làm mọi việc của mình được?
- Chẳng hạn việc gì cơ?
- Em không rõ... nhưng anh bảo anh phải rải truyền đơn... anh đã viết nội
dung những truyền đơn ấy... nếu anh không tin làm sao anh có thể viết và
rải những tờ truyền đơn ấy được?
Anh phá lên cười đầy vẻ châm biếm:
- Anh làm ra vẻ như tin.
- Không thể thế được.
- Sao lại không thể được? Hầu như mọi người đều xử sự như vậy, trừ phi
những trường hợp khi họ ăn, uống, ngủ hoặc làm tình, gần như ai ai cũng
làm ra vẻ tin... lẽ nào mãi tới lúc này em không nhận thấy điều đó sao? -
Rồi anh lại phá lên cười đầy vẻ phấn khích.
Tôi đáp:
- Nhưng em không xử sự như vậy.
- Em không hành động như vậy – Anh láy lại, giọng châm chọc – vì khi
nào em cần ăn, uống, ngủ và làm tình thì em đều được thỏa mãn, đối với
chuyện này cần gì phải vờ vĩnh... thế cũng là nhiều rồi... nhưng đồng thời
lại quá ít ỏi.
Anh bật cười và vỗ mạnh vào đùi tôi, rồi ôm tôi theo thói quen và mân mê
sờ nghịch rồi nhắc lại:
- Ôi, chẳng nhẽ em không nhận thấy thế giới của chúng ta được xây dựng
trên sự dối trá sao? em không hay biết trên đời này, mọi người - từ vua chúa
đến kẻ bần hàn nhất - đều là những kẻ dối trá... đâu đâu cũng dối trá, dối
trá...
Tôi im lặng vì biết rõ trong những giây phút như thế này không nên giận
anh làm gì, chẳng nên phản đối anh, mà để anh nói cho hả. Sau đó tôi nói,
giọng kiên quyết:
- Em yêu anh... đó là điều duy nhất em biết và đối với em như vậy là quá
đủ.
Anh bỗng trấn tĩnh lại, dung dị đáp:
- Em nói đúng.
Buổi chiều tối đã trôi qua như mọi lần, chúng tôi đã không nói tới chính trị,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.