CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 55

rất muộn. Vào những ngày không phải làm mẫu, tôi và Gino lang thang
khắp các cửa hàng và ngắm đồ gỗ cùng những thứ cần sắm khác. Tôi có ít
tiền, chính vì vậy phải lựa chọn những đồ mua sắm cẩn thận và xét nét như
vậy. Tôi yêu cầu đưa cho xem những thứ rõ ràng không đủ khả năng mua,
ngắm chúng một hồi lâu, mặc cả rút bớt giá, rồi bảo rằng tôi rất thích, hoặc
hứa hẹn sẽ quay trở lại vào một lần khác và bỏ đi không hề mua gì cả. Tôi
không nhận thấy việc tôi thường hay lui tới các cửa hàng – nơi tôi khao
khát ngắm những thứ khả năng không thể mua được – đã vô tình xúi tôi
đồng tình với mẹ: không có tiền thì không thể có hạnh phúc trọn vẹn. Sau
lần thứ hai đến thăm ngôi biệt thự, khi tôi lại được ngó vào nhìn thiên
đường của sự xa hoa mà tôi đã bị xua đuổi, mặc dù không hề phạm một lỗi
lầm nào, tôi bất giác cảm thấy cay đắng và căm phẫn. Song, như lần đầu,
tôi cố gạt ra khỏi đầu óc mình những suy nghĩ về nỗi bất công này. Tình
yêu là của cải duy nhất của tôi và nhờ nó tôi cảm thấy mình bằng vai phải
lứa với những phụ nữ thành đạt hơn.
Cuối cùng, bàn đi tính lại mãi, tôi quyết định mua những thứ, nói chung là
giản dị. Tôi mua chịu trả dần trọn bộ đồ gỗ kiểu hiện đại, trang bị cho
phòng ngủ gồm một chiếc giường đôi, bàn trang điểm có lắp gương, một
chiếc tủ con, mấy cái ghế và một chiếc tủ lớn. Đấy chỉ là những thứ bình
thường nhất, rẻ tiền và được gia công không phảil à tinh vi, nhưng tôi đã
thích mê mẩn ngay bộ đồ gỗ của mình. Tường đã quét vôi trắng, cửa ra vào
và cửa sổ được sơn lại, sàn nhà được đánh si bóng nên căn nhà của chúng
tôi giống như một đảo nhỏ và sạch sẽ nằm giữa biển cả bẩn thỉu. Cái ngày
người ta chở đồ đạc tới là ngày hạnh phúc nhất đời tôi. Thậm chí tôi không
tin rằng căn phòng sạch sẽ, sáng sủa, thơm mùi vôi và sơn này thuộc về tôi,
nên một niềm vui vô tận hòa xen vào nỗi khoan khoái. Đôi lúc, khi không
thấy mẹ dõi theo, tôi thơ thẩn đi trong phòng mình, ngồi hàng giờ trên tấm
nệm trần ngắm tài sản của bản thân. Ngồi im bất động như tượng, tôi ngắm
bộ đồ gỗ, bụng không tin là có thực và chỉ sợ nó biến mất trong giây phút
để lại những bức tường trơ trụi. Chốc chốc tôi đứng lên, lấy khăn thận
trọng lau bụi bặm trên đồ vật làm mặt gỗ bóng lộn lên. Tôi nghĩ cứ tiếp tục
như thế này thì một ngày nào đó tôi thậm chí sẽ hôn đồ đạc của mình. Cửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.