CÔ GÁI THỨ BA - Trang 122

Agatha Christie

Cô Gái Thứ Ba

Dịch giả: Trác Hiệu - Nguyễn Ninh

CHƯƠNG 13

Poirot rất ít khi dùng tới cái chìa khóa căn hộ của mình. Theo một thói quen
cố hữu, ông bấm chuông và đợi cho người phục vụ George ra mở cửa. Lần
này ông từ bệnh viện trở về, cô Lemon lại là người mở cửa.
- Thưa ông, ông có hai người khách - cô nói. Quí ông Goby và một quí ông
khác đã hơi có tuổi, đó là Sir Roderick Horserfield. Ông muốn gặp ai
trước?
- Sir Roderick Horsefield.
Ông suy nghĩ một lát, cái đầu nghiêng về một phía giống như một con chim
sơn ca một cách lạ kỳ, tự hỏi làm cách nào mà cuộc viếng thăm này có thể
ghi vào trong bản danh sách chung của tình hình. Ông Goby hiện diện theo
cách của ông, tức là thò cái đầu qua cửa ra vào phòng làm việc của cô thư
ký.
Poirot trao cho cô Lemon cái áo măng-tô của mình và ông Goby đứng dựa
vào tường.
- Tôi sẽ uống một tách trà với George trong nhà bếp. Tôi có nhều thời gian.
Tôi sẽ đợi.
Ông ta biến mất và Poirot đi vào trong phòng khách, nơi mà Sir Roderick,
tràn đầy hưng phấn, đang đi bách bộ.
- A! A! Tôi đã khám phá ra nơi trú ẩn của ông, ông bạn ạ! Ông ta nói. Điện
thoại là một phát minh thật là kỳ diệu.
- Cụ đã nhớ tên tôi? Tôi rất hãnh diện.
- Thực ra... không hẳn như thế. Nhớ tên không phải là điểm mạnh của tôi
đâu, ngược lại, tôi không quên một gương mặt, ông ta tuyên bố dầy hãnh
dện. Không, tôi chỉ đơn giản là hỏi thăm Scotland Yard (Sở Liêm Phóng
Anh - ND
).
- Ồ!... Poirot hơi lúng túng, mặc dù trong thâm tâm, ông phải thừa nhận là
một hành động như vậy phù hợp với tánh nết của Sir Roderick.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.