CÔ GÁI THỨ BA - Trang 143

- Ơ! Đó chỉ là một bà thuê nhà nào đó. Tôi cũng chẳng nhớ tới tên của bà
ta. Bà đã té từ cửa sổ, tầng thứ bảy, nếu bà ấy không có ý định tự sát.
Giọng của Poirot cao lên, nghiêm khắc.
- Và bà đã không hề nói với tôi?
Bà Oliver nhìn ông ta, ngạc nhiên.
- Tôi không hiểu?
- Tôi đã hỏi bà có biết tin một vụ chết nào gần đây không, vậy mà tất cả
những gì mà bà biết được chỉ là cái âm mưu đầu độc mà thôi! Tai nạn đó
xảy ra lúc nào?
- Tôi nghĩ là một tuần lễ trước khi tôi tới đó!
- Tuyệt. Làm sao bà biết được tin này?
- Do một ông cung cấp sữa nói.
- Một ông cung cấp sữa à?
- Hình như sự việc đã xảy ra rất sớm vào buổi sáng.
- Người đàn bà có tên gì?
- Tôi không biết. Tôi cũng không nhớ là ông cung cấp sữa có nó tới tên bà
không?
- Trẻ, giữa hai lứa tuổi hay là già?
Bà Oliver suy nghĩ.
- Thực ra, người đó không nói rõ. Có lẻ khoảng năm mươi à.
- Giờ thì tôi tự hỏi... Bà có biết rằng một trong các cô gái của chúng ta có
biết bà này không?
- Làm sao tôi biết được?
- Và bà không hề có ý định báo cho tôi biết?
- Nào. Ông Poirot. Tôi đâu có nhìn thấy sự việc đau buồn này có liên hệ gì
tới câu chuyện của chúng ta?
- Nhưng bà không biết rằng đó là cái mắt xích hiện tôi còn thiếu sao? Cô
Norma là người ở trong ngôi nhà mà bà đó tự tử theo lời người ta nói. Một
tuần lễ sau Norma đã nghe nói tới tên tôi trong một cuộc họp. Cô ấy đã đi
tìm tôi để thú nhận rằng cô ấy nghĩ là mình đã phạm phải một vụ giết
người. Bà không thấy sao? Một vụ chết người và ít ngày sau, một người
nghĩ rằng mình đã thực hiện một vụ án mạng? Cuố cùng, đó là vụ án mạng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.