CÔ GÁI THỨ BA - Trang 147

- Vì sao?
- Tôi nghĩ là có thể như vậy.
- Tôi không hiểu?
- Tôi không giữ cô thêm nữa. Có thể bữa nay là ngày nghỉ của cô để đi ra
ngoài?
- Phải. Mỗi tuần lễ có một ngày, tôi muốn làm gì thì làm: đi tới Luân Đôn,
thăm Viện bảo tàng nước Anh…
- Còn cả Phòng trưng bày Quốc gia nữa. Mặt khác, nếu trời đẹp như bữa
nay, cô còn có thể đi tới vườn Kensington và có lẽ cả tới vườn Kew nữa.
Cô gái giật mình và ném cho ông một cái nhìn giận dữ.
- Vì sao ông lại nói tới vườn Kew.
- Bởi vì ở đó người ta có thể ngắm nhìn các mẫu cây tuyệt đẹp hoặc đơn
giản hơn ngồi trên một cái ghế dài và đọc một cuốn sách hay.
Ông cười một cách hiền lành và để ý thấy cô gái tăng thêm vẻ lúng túng.
- Nhưng thưa cô, tôi không nên giữ cô lâu hơn nữa, có lẽ cô còn có bạn
đang chờ mình tại một đại sứ quán nào đó?
- Ông muốn ám chỉ tới điều gì vậy?
- Không có lý do gì đặc bệt. Như chính cô vừa cho biết, cô là một người
nước ngoài và đó cũng là bình thường nếu cô có những người bạn đang làm
vệc tại đại sứ quán của nước cô.
- Tôi tin chắc rằng có người đã nó với ông những công chuyện thuộc về
tôi? Bà Restarick? Chắc chắn bà ta đã kể lại với ông về những câu chuyện
dối trá đó! Bà ấy đã không ưa tôi. Đó là một loại đàn bà mà tôi không thể
tin cậy được.
- Thật vậy sao?
- Phải. Tôi tin rằng bà ta đã giấu giếm một điều gì đó. Bà ấy thường đi
Luân Đôn và không bao giờ nói với chồng biết bà ấy làm gì ở đó. Ông
chồng rất bận vào công việc và không có thì giờ để tự hỏi xem vợ mình đã
sử dụng thời gian như thế nào? Bà ấy đã ở Luân Đôn nhiều hơn ở tại nông
thôn, vậy mà vẫn khoe rằng mình rất say mê khu vườn nhà.
- Và Norma, cô đã hiểu gì về cô ấy?
- Nếu ông muốn hỏi ý kiến của tôi… Vậy thì, tôi nói cho ông biết. Cô ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.