- Ta hy vọng gì?
Thật ra, ông có thể luôn luôn tin tưởng vào những tế bào xám của ông hẳn
sớm hay muộn câu trả lời cho vấn đề mà hiện nay ông chưa hiểu rõ lắm.
- Ta phải làm gì?
Không chút do dự trong vấn đề này. Ông phải tới thăm ông Andrev
Restarick, người đang tuyệt vọng về cô con gái và sẽ trách cứ ông rất nhiều
vì đã không trả lại được con gái cho ông ta. Poirot rất hiểu điều này và có
cảm tình với nhà kinh doanh, nhưng ông ngán ngẩm việc phải gặp mặt
trong một ngày bất lợi như vậy. Ông chỉ còn một cách duy nhất là quay số
điện thoại và thông báo về sự việc.
Nhưng trước đó, ông phải trở lại câu hỏi mà ông đã tạm gạt ra.
- Ta đã biết gì?
Ông biết rằng Wedderburn Gallery là một địa điểm đáng nghi ngờ. Cho tới
giờ, nó đã thành công trong công việc theo đúng luật lệ, tuy nhiên, nó cũng
không ngần ngại móc túi vài nhà triệu phú ngu dốt bằng cách bán cho họ
những bức tranh mờ ám tính xác thực.
Ông nhớ lại cái gã đàn ông, có cái ngón tay mũm mĩm, hàm răng trắng và
kết luận ông không có cảm tình với con người đó. Ông đánh giá con người
do có khả năng thành công trong những phi vụ bất lương trong lúc vẫn
khéo léo giữ được bề ngoài kinh doanh hợp pháp. Và cái tên David Baker
kia, cái con công ấy? Chàng trai này luôn sẵn sàng lao vào mọi cuộc mua
bán chợ đen, cưới một cô gái thừa kế giàu sụ vì tiền chứ không vì tình yêu;
nếu có dịp là để mình được mua bằng tiền. Đó cũng là sự đánh giá của ông
Andrew Restarick và ông ấy chắc là có lý. Ít ra...
Ông suy nghĩ về Restarick, căn cứ vào bức chân dung được treo trên tường
nhiều hơn về con người thực. Bộ mặt với các đường nét đầy cá tính, cái
cằm nhô ra, dáng dấp rất kiên quyết. Poirot để tâm trí của ông nghiêng về
phía bức chân dung của người vợ, những đường nét chua chát của cái
miệng... Có lẽ, ông sẽ đi tới Crosshedge một lần nữa để nhìn kỹ hơn, tìm
xem có dấu hiệu gì có thể ảnh hưởng tới cá tính của Norms… Norma!
Không! Ông chưa nên suy nghĩ tới cô này. Còn ai nữa?
Còn bà Restarick trẻ mà Sonia nghi ngờ là có một người tình bởi vì bà ta