CÔ GÁI THỨ BA - Trang 160

rồi!
- Có khả năng! Tôi vừa nhận được cái thư của người cha. Ông ta yêu cầu
tới báo cáo cho ông biết sự tiến triển của cuộc điều tra của tôi.
- Vậy những tiến triển đó là gì?
- Trong lúc này, chưa có gì.
- Xem nào! Ông Poirot, ông phải khẩn trương lên chứ?
- Cả bà nữa!
- Ông muốn nói gì vậy?
- Rằng bà đừng thúc ép tôi như vầy nữa!
- Vì sao ông không đi tới Chelsea, nơi mà tôi đã bị đập đầu ấy?
- Bà muốn người ta đập luôn tôi nữa hả?
- Tôi không hiểu nổi ông! Tôi đã cung cấp cho ông một hướng đi bằng cách
tìm ra người con gái trong tiệm cà phê...
- Tôi biết, tôi biết.
- Và cái người đàn bà đã nhảy từ cửa sổ?
- Bà ấy cũng giống như nhiều người phụ nữ khác. Trước tiên, họ còn trẻ và
xinh đẹp, tiến hành nhiều mối tình, sau đó, họ ít trẻ và ít xinh đẹp hơn
nhưng vẫn tiến hành nhiều mối tình hơn, cho tới tàn tạ họ thấy mình thật
bất hạnh, liền bắt đầu nốc rượu, tưởng tượng mình bị ung thư hay một căn
bệnh nào đó vô phương cứu chữa, và đến một lúc nào đó, bị nỗi tuyệt vọng
và sự cô đơn dày vò, họ liền nhảy ra ngoài cửa sổ.
- Ông đã bảo cái chết của bà ta rất là quan trọng... có thể soi một tia sáng
vào sự việc cơ mà?
- Tôi đã trót tin như vậy.
- Đáng tiếc... Hết lời bình luận, bà Oliver cúp máy.
Poirot ngồi dựa ngửa vào lưng ghế, ra dấu cho George lấy cái ly cà phê đi
và cả cái máy nghe, bắt đầu suy ngẫm về những gì mà mình đã biết hoặc
chưa biết. Để làm rõ ý nghĩ của mình, ông nói lớn tiếng, lập đi lập lại ba
câu hỏi quen thuộc:
- Ta đã biết gì? Ta hy vọng gì? Ta phải làm gì?
- Ta đã biết gì?
Ông đã biết quá nhiều sự việc! Ông gạt câu hỏi này ra và đi qua câu kế tiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.