của ông không?
- Tôi còn thêm được gì nữa?
- Ông là người quyết định, chớ không phải tôi. Ví dụ, ông có, trong dĩ vãng
bằng chứng nhỏ nhặt nào đó về trạng thái bất ổn định về tinh thần của cô
con gái của ông không?
- Ông nghĩ rằng... rằng...
- Tôi làm sao biết được?
- Và tôi? Restarick chua chát nói. Tôi đã biết gì về nó? Sau bao nhiêu năm!
Grace là một bà mẹ cau có, một người đàn bà không hề biết tha lỗi, không
biết tới việc quên đi. Có lúc tôi có cảm giác... rằng bà ta không phải là loại
người đáng được chỉ định để nuôi dưỡng Norma.
Ông đứng dậy, bước đi trong phòng một cách bực dọc và trở lại ngồi tại
chỗ cũ.
- Tất nhiên, đáng lẽ tôi không nên từ giã vợ tôi. Tôi đã để cho Grace một
mình phải nuôi Norma. Tôi nghĩ rằng, vào thời đó, tôi đã tìm ra những lý
do để biện bạch cho việc làm cửa tôi. Grace đã hoàn toàn sống vì Norma,
một người bảo trợ tuyệt vời. Nhưng vào giờ này, tôi tự hỏi bà ta có thật như
vậy hay không? Theo một vài bức thư của bà ta đã gửi cho tôi thì thấy bà ta
chỉ sống để trả thù mà thôi. Tôi nghĩ điều đó dù sao cũng tự nhiên thôi!
Đáng lẽ, thỉnh thoảng tôi nên trở về nước để xem đứa trẻ đã phát triển ra
sao. Tôi nghĩ rằng tôi đã không làm đúng lương tâm... Bây giờ, tìm cách
xin lỗi thì cũng chẳng ích lợi gì nữa...
Bỗng nhiên ông ta nhìn kỹ vào Poirot.
- Đúng, khi gặp lại Norma, tôi nhận thấy ngay nó bị rối loạn thần kinh. Tôi
đã hy vọng là nó và Mary... hiểu nhau hơn sau một thời gian, nhưng tôi
phải thừa nhận là con gái tôi đã không hoàn toàn bình thường. Tôi đã nghĩ
rằng tốt nhất cho nó là kiếm được một việc làm ở Luân Đôn và chỉ nên về
nhà chúng tôi vào cuối tuần. Tôi cho là mình đã làm hỏng mọi việc...
Nhưng nó hiện đang ở đâu hả Poirot? Nơi đâu? Ông có nghĩ rằng nó đã mất
hết trí nhớ không? Điều đó nhiều khi đã xảy ra...
- Tôi thừa nhận, đó là một khả năng. Cô ấy đang lang thang trong cuộc
phiêu lưu không biết rằng mình là ai. Cô ấy cũng có thể bị tai nạn, nhưng