CÔ GÁI THỨ BA - Trang 213

đồng ý, xin cô hãy đi với tôi. Chúng ta sẽ làm lễ cưới ở bên đó. Cô phải tin
tôi đã cầu hôn không phải vì tiền của cô đâu. Cô biết là tôi không thuộc loại
thầy thuốc mơ mộng có những cơ sở lớn lao. Tôi chỉ quan tâm tới những
con người mà thôi. Tôi tin rằng cô sẽ phù hợp với tôi.
Norma không nhúc nhích. Cô rất nghiêm chỉnh nhìn vào John Stillingfleet,
như cô đang xem xét ông dưới một góc độ hoàn toàn khác.
Sau đó, cô mỉm cười. Một nụ cười rất dễ thương của một phụ nữ trẻ sung
sướng.
- Đồng ý.
Cô đi tới Hercule Poirot.
- Tôi đã rất thô lỗ với ông, cái ngày mà tôi đã tới gặp ông khi ông đang ăn
sáng. Tôi đã nói rằng ông đá quá già để có thể giúp đỡ tôi. Đó là một nhận
xét ngốc nghếch và ngoài ra, nó còn không đúng nữa.
Cô đặt hai bàn tay mình lên đôi vai ông và ôm hôn ông.
- Anh gọi cho chúng mình một xe tắc xi đi, cô nói, hướng về phía
Stillingfleet.
Bác sĩ gật đầu và thi hành.
Bà Oliver lấy cái túi xách và cái khăn quàng cổ bằng lông thú, trong khi
Norma khoác áo măng - tô và đi theo bà ra cửa.
Một lúc sau, nhà văn thò đầu qua cửa ra vào và nói nhỏ, giọng trịnh trọng:
- … Ông khỏi lo, tôi đã để nàng đi trước rồi… ông Poirot ạ! Có phải là ông
đã gởi Norma cho người thầy thuốc này với một mục đích rõ ràng phải
không ?
- Tất nhiên rồi. Các chức vị của ông ta đều...
- Không chút quan trọng, các chức vị ấy! Ông có hiểu tôi muốn nói gì
không? Ông ta và cô ta.... hả?
- Nếu bà nhất định cần phải biết thì... đúng vậy.
- Đó là cái điều mà tôi vừa nghĩ ra. Ông luôn luôn lo tới mọi việc, phải
không?


HẾT

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.