CÔ GÁI THỨ BA - Trang 96

- Không… không thực sự.
- Tôi không tin cô! Dù sao, vì lẽ gì cô lại hoảng hốt như vậy? Cô không
thực sự là điên chứ? Tôi đáng lẽ không nên nói ra điều đó. Các bác sĩ
không ai muốn nhốt thiên hạ cả. Các nhà thương điên đã tràn ngập rồi. Thật
khó nhét thêm vào đó một người nữa. Gần đây, người ta đã phải thả ra một
số lớn… vì không thể nào khác. Họ đã ném những người này ra khỏi cửa,
một số người trong đó đáng lẽ phải được nằm lại. Nhưng trong cái đất nước
này, ở đâu cũng có nạn nhân mà! Vậy thì sao? Ông ta nói tiếp. Cô thích gì?
Một thứ gì trong tủ thuốc của tôi hay một tách nước trà nóng?
- Tôi… tôi sẵn lòng dùng một tách trà.
- Của Ấn Độ hay của Trung Quốc? Đó là điều mà người ta cần hỏi cô, phải
vậy không? Chú ý là tôi không chắc là đã có trà Trung Quốc.
- Tôi ưa loại kia hơn.
- Tốt.
Ông ta mở cánh cửa ra vào và hét lên: Annie, một ấm nước trà cho hai
người.
Xong ông ta trở về chỗ ngồi.
- Bây giờ, cô gái, cô hãy hiểu cho kỹ điều này nhé. Cô tên gì nhỉ?
- Norma Res… Res….
- Nói tiếp đi!
- Norma West.
- Cô West, chúng ta hãy sắp xếp sự việc lại. Tôi không chữa chạy cho cô và
cô cũng không yêu cầu tôi khám cho cô. Cô là nạn nhân của một tai nạn
giao thông. Chúng ta nhìn vấn đề từ cách đó và cũng từ cách đó, chúng ta
cùng xem xét các sự việc đã diễn ra.
- Lúc đầu, tôi đã muốn gieo mình từ một cây cầu.
- Nói riêng nhé! Không dễ đâu! Ngày nay, những nhà xây cầu đã trở nên
thận trọng hơn trước rồi. Chúng ta phải trèo lên cao, đó là một động tác khó
khăn và rắc rối và một người bộ hành nào đó sẽ đủ thì giờ để giữ ta lại. Để
trở lại sự phân tích của tôi, tôi đã đưa cô về nhà mình vì tâm trạng của cô
đã ngăn cản tôi biết được địa chỉ của cô. Cô ở đâu?
- Tôi không có địa chỉ. Tôi… Tôi không sống ở đâu cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.