CÔ GÁI TRÊN CÂY SA KÊ - Trang 101

Tôi bình thường? Tôi hẳn là bình thường. Không ngờ khi một người bị

bỏ rơi, bình thường cũng là một cái tội.

Địch Chi đối tốt với Vệ An hơn trước đây, cô muốn chiến thắng trong

cuộc chiến này. Làm kẻ thứ ba và làm góa phụ, cô đều thích. Một ngày tôi
theo bọn họ đi uống trà chiều, Địch Chi thấy một cô bé rất đáng yêu, liền
hét toáng lên muốn sinh một đứa cùng Vệ An.

“Được thôi, chỉ cần em thích.” Vệ An nói.

“Cậu nói xem, tớ và Vệ An sinh một bé gái thì đặt tên gì thì hay nhỉ?”

Địch Chi hỏi tôi.

“Băng vệ sinh.” Tôi nói. Tôi ước gì có thể bóp chết hai người họ.

Sau khi tạm biệt bọn họ, tôi đến nhà Dương Vận Nhạc học đàn violin.

Tôi không định ngược đãi ông ta nữa. Tôi chăm chỉ kéo đàn, muốn cố gắng
tận sức lần cuối vì tình yêu đã mất của tôi. Nhưng, tôi không làm được, tôi
căn bản không có tí tài năng nào về mặt này.

Dương Vận Nhạc thở dài một hơi: “Thầy tuyên bố đầu hàng. Thầy dạy

học hai mươi năm, chưa bao giờ gặp qua một học trò hết thuốc chữa như
em. Em không bình thường.”

Ông nói tôi không bình thường? Địch Chi nói tôi quá bình thường.

Tôi đột nhiên cảm thấy phẫn nộ một cách khó hiểu. Tôi không cách nào

cố ép chính mình nữa, cũng không có sức làm chuyện gì vì tình yêu nữa.
Tôi ôm đàn violin, chạy về Đại học Hồng Kông, chạy ào vào phòng Lâm
Phương Văn. Đúng lúc anh đang nằm trên giường. Tôi dùng sức ném chiếc
đàn violin lên tường:

“Trả lại cho anh!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.