CÔ GÁI TRÊN CÂY SA KÊ - Trang 103

Mẹ của Lệ Lệ ngồi ở linh đường, vẻ mặt đờ đẫn. Thay vào đó, cô gái

Hồng Kim Bảo đã ném chiếc đĩa sắt ngộ sát Lệ Lệ thì khóc chết đi sống lại.

Chúng tôi chưa từng nghĩ rằng những người trẻ tuổi như chúng tôi đã có

người chết. Trong khi chúng tôi theo đuổi thanh xuân tươi đẹp đã có người
ra đi mãi mãi. Cô ấy có thể bị bệnh, có thể xảy ra tai nạn giao thông ngoài ý
muốn, cớ sao lại vì một cái đĩa hoang đường như vậy? Nghe nói trước khi
bị đập trúng, cô ấy vừa đứng trên bục trao giải nhận huy hương quán quân
bốn trăm mét nữ, rời khỏi bục trao giải không bao lâu liền bị ngộ sát. Chết
đột ngột như vậy, vẻ mặt trước khi chết của cô ấy nhất định là vẫn còn rất
vui.

Di hài của Lệ Lệ được chôn cất tại nghĩa trang Hoa Nhân mãi mãi. Mẹ

của Lệ Lệ chọn bộ quần áo quả bóng chuyền ở trường Bảo Trung mà Lệ Lệ
vẫn giữ lại để chôn cùng. Chúng tôi ký tên lên quả bóng chuyền. Tôi nhìn
theo chiếc quan tài có thi thể Lệ Lệ nằm trong đó từ từ chôn trong đất. Lần
đầu tiên tôi cảm nhận cái chết lại gần kề như thế. Người thân duy nhất của
Lệ Lệ là mẹ của cô. Tôi nghĩ đến trong nhà cô không có một thứ gì thuộc về
đàn ông. Phải chăng cô chưa bao giờ gặp cha ruột của mình mà đã trở lại
với cát bụi?

Tôi, Địch Chi và Quang Huệ ở cùng nhau, chúng tôi đều rất sợ. Một

người đã từng rất gần gũi với chúng tôi đột nhiên qua đời, cái cảm giác này
rất đáng sợ.

“Tớ không dám về nhà.” Địch Chi nói.

“Tớ cứ nghĩ đến cái đĩa nhiễm máu kia là sẽ gặp ác mộng.” Quang Huệ

cũng nói.

“Mạng sống thật mong manh.” Tôi nói, “Người thông minh như vậy lại

không địch lại một khối sắt.”

“Cho nên muốn yêu thì cứ yêu thỏa thích đi.” Địch Chi nói tiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.