CÔ GÁI TRÊN CÂY SA KÊ - Trang 128

tôi. Tôi chạy ào vào phòng trong, thu dọn những thứ thuộc về tôi.

Anh ngồi chỗ cũ, không ngăn tôi lại.

Tôi thu dọn đồ đạc qua loa, sau đó quay lại phòng khách.

“Chúng ta chia tay đi!” Tôi vừa khóc vừa nói với anh.

“Em thật sự muốn đi?”

“Anh là tên lừa đảo.” Tôi mắng anh.

Bản lĩnh của anh là không nói lời nào.

“Sao vẫn lên giường với chị ta?”

Tôi vốn chỉ định thăm dò anh, không ngờ anh lại không còn lời nào để

phản bác. Anh quả nhiên lên giường cùng Phí Anna.

“Ngoại trừ im lặng và nói dối, em không biết giữa chúng ta còn có gì?”

Tôi rưng rưng bỏ lại một câu.

Tôi mở mạnh cửa rời đi, anh không giữ tôi lại. Những lúc tôi muốn đi,

anh chưa bao giờ giữ tôi lại.

Tôi ôm hành lý, đi trong dòng người tấp nập giữa phố xá sầm uất ở Tiêm

Sa Chủy, bất lực rơi lệ. Lộng lẫy mà ngắn ngủi chính là mối tình đầu của
tôi.

Về đến nhà, lấy chiếc đàn vĩ cầm trên bức tượng ông già thê lương gục

đầu xuống, kéo một bản “Vive L'Amour” mãi không dứt. Là lời thề non hẹn
biển trăm năm, sẽ không còn bài hát đêm giao thừa nữa.

Địch Chi biết tôi và Lâm Phương Văn chia tay, chỉ nói: “Cũng chẳng

phải không có đàn ông thì không sống được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.