CÔ GÁI TRÊN CÂY SA KÊ - Trang 126

Lâm Nhật dừng chân ở Hồng Kông hai tuần rồi lại đi. Chị ấy nói muốn

đến Israel tìm một người bạn, chị rất nhớ người đó. Khi ở sân bay, chị ôm
tôi rồi nói: “Nếu thằng em nhà chị đối xử với em không tốt, thì hãy chia tay
nó.”

“Em sẽ làm vậy.” Tôi nói.

Chị ấy lại ôm chặt Lâm Phương Văn một lúc lâu, mới bước vào khu vực

cấm.

Lâm Nhật đi, nhưng sự đa cảm mà chị mang đến vẫn còn lưu lại trong

nhà. Lâm Phương Văn dành phần lớn thời gian ở lại trong phòng sản xuất,
cùng với lời ca yêu đương của anh. Tôi bắt đầu hối hận vì sống chung với
anh. Sớm chiều gặp mặt thì tình yêu chói rọi bao nhiêu cũng sẽ trở nên bình
thường nhạt nhẽo. Điều đó không phải là mối quan hệ mà tôi muốn. Tôi
không muốn làm một người phụ nữ chỉ biết ngồi chờ đàn ông về mỗi tối,
còn không biết người đàn ông đó có nhớ đến người phụ nữ đang chờ anh ta
trở về hay không.

Tôi tìm mọi cách lấy lòng anh. Tôi nấu cơm, để trong nồi giữ nhiệt để

đợi anh về ăn. Thậm chí, tôi còn đan áo len. Tôi của khi đó, khẳng định là
một người phụ nữ sợ mất đi người đàn ông không muốn ổn định.

Buổi tối hôm đó, tôi đang ngồi máy móc đan áo len, đột nhiên chán ghét

bản thân mình. Lâm Phương Văn mở cửa đi vào, tôi hung dữ ném áo len cái
phịch. Anh không để ý đến tôi, vẫn một mạch đi vào phòng ngủ. Tôi tức
giận cầm túi xách bỏ đi, về nhà của tôi, khóc cả buổi tối. Có phải thời gian
quá lâu, chúng tôi đều trở nên lười biếng? Lười yêu thêm một chút chăng?
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư, anh không đi tìm tôi.

Anh là một người đàn ông sẽ không cầu xin tình yêu từ phụ nữ, cuối

cùng tôi tự trở lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.