“Điều kiện anh ta tốt như vậy, sao chưa có bạn gái?” Tôi hỏi Địch Chi.
“Anh ấy có yêu cầu cao mà. Nghe nói anh ấy trước đây có rất nhiều bạn
gái, nhưng không có ai trói buộc được anh ấy.”
“Cậu cẩn thận, anh ta là công tử đào hoa à.” Quang Huệ nhắc nhở.
“Anh ấy lớn hơn tớ mười tuổi. Anh ấy nói với tớ, anh ấy mệt rồi, giờ rất
muốn kết hôn.”
“Vậy chẳng phải là cậu sẽ bước chân vào gia đình giàu có sao?” Tôi
chọc bạn.
Địch Chi cười tươi như đóa hoa nở rộ trong gió, sau đó nói nghiêm túc:
“Tớ cũng muốn kết hôn. Tớ không giống hai cậu, tớ đã từng yêu mấy người
đàn ông, đã mệt mỏi rồi. Tớ thật sự rất ghét mỗi tối đêm giao thừa còn phải
đi tìm đàn ông. Tớ không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần có một người đàn
ông chăm sóc tớ là tớ hạnh phúc nhất rồi.”
“Chúng ta ra một hiệp ước đi.” Tôi nói tiếp, “Trong ba chúng ta, ai lấy
chồng trước thì sẽ phải bồi thường cho hai người còn lại.”
“Sao phải bồi thường?” Địch Chi hỏi tôi, giống như cô nàng sẽ là người
lấy chồng sớm nhất vậy.
“Hai người còn lại cô đơn đáng thương như vậy, đương nhiên phải được
bồi thường rồi, chí ít mỗi người phải được năm nghìn đồng.” Tôi hùng hồn
nói.
“Tớ tán thành.” Quang Huệ đồng ý.
“Được rồi!” Địch Chi nói.
Địch Chi chính là nằm mơ cũng không ngờ đến, cô ấy lại tìm được một
người đàn ông có điều kiện tốt như vậy.