vẫn không mời tôi đi cùng. Phải chăng anh không muốn ở một nơi như thế,
công khai thừa nhận tôi là bạn gái của anh.
“Giao thừa sang năm, chúng ta còn có thể bên nhau không?” Tôi hỏi
anh.
“Sao lại không?” Anh nói.
Tôi thường nghĩ hai người sẽ không thể ở bên nhau mãi mãi. Gắn kết là
ngoại lệ, chia xa mới là lẽ tất nhiên. Chúng ta đều vì cuối cùng sẽ chia xa
mà hiện tại yêu nhau cuồng nhiệt.
Người phụ nữ mập mạp rời sân khấu. Một người cầm đàn violin trên tay
lên buổi diễn, tiếng đàn ai oán thê lương, không thích hợp với buổi tối hôm
đó.
“Đây là ‘Vive L'Amour[4]”. Lâm Phương Văn nói cho tôi biết.
[4] Vive L'Amour (Tình yêu muôn năm): là một bản nhạc của nhà soạn
nhạc nổi tiếng người Anh- Edward William Elgar.
Vào giây phút đó, tôi thật lòng muốn nói cho anh biết tôi đang lén học
violin. Hơn nữa, đã có vô số lần tôi muốn từ bỏ. Tôi vẫn còn muốn phàn
nàn chuyện anh tặng đàn violin cho tôi, làm tôi chịu nhiều đau khổ. Song,
người trên sân khấu đang diễn tấu “Vive L'Amour”, khi tình yêu muôn năm
rồi còn có gì phải oán hận chứ?
Rời khỏi Casablanca, Địch Chi đề nghị đến vũ trường. Thấy tôi và
Quang Huệ tỏ ý không hứng thú lắm, cô nàng mới lanh trí nói: “Bây giờ
hẳn là thời gian dành cho hai người, chúng ta mỗi người mỗi ngả thôi. Lâm
Phương Văn, ngày mai phải đoạt được giải thưởng nha! Em sẽ đến cổ vũ!”
Địch Chi nói với Lâm Phương Văn.