có mục đích để giết cô. Tất nhiên là anh cũng chẳng biết là mình có mục
đích, nhưng... Tôi đã lún sâu quá vào chuyện này, nhưng làm sao tôi có thể
bỏ qua cơ hội được bước vào ngôi nhà đó, ngôi nhà tôi đã ngắm nhìn hàng
trăm lần từ toa tàu, và được đi qua cánh cửa đó, vào trong, ngồi vào phòng
bếp của họ, ngồi lên bậc thềm, nơi họ vẫn hay ngồi, nơi tôi hay ngắm nhìn
họ?
Tôi đang bị cảm dỗ. Giờ thì tôi đang ngồi trên tàu, tựa người về một bên để
tránh những đợt rung lắc mạnh, như một đứa trẻ đang thích thú vì được đi
thám hiểm. Tôi rất mừng vì ít nhất mình cũng có một múc đích để ngừng
suy nghĩ về thực tại. Tôi ngừng suy nghĩ về Megan.
Tôi đã thôi suy nghĩ về cô. Tôi phải thuyết phục Scott rằng tôi có quen cô -
một chút, không nhiều. Bằng cách này, anh sẽ tin khi tôi nói tôi nhìn thấy cô
ấy với một người đàn ông khác. Nếu tôi thừa nhận mình nói dối ngay, anh
sẽ không bao giờ tin tôi nữa. Nên tôi cố tưởng tượng ra cảnh ghé qua phòng
trưng bày, nói vài câu với cô, hẹn nhau đi uống cà phê. Cô ấy có uống cà
phê không nhỉ? Chúng tôi có thể nói về tranh, có thể à yoga, hay nói về
những ông chồng. Tôi không biết gì về nghệ thuật, và tôi cũng chưa từng
tập yoga. Tôi cũng chẳng có chồng. Còn cô ấy thì lại phản bội anh.
Tôi nghĩ về những điều mà những người bạn thật của cô nóin hảo, vui tính,
xinh đẹp, có trái tim ấm áp, đáng yêu. Cô ấy đã phạm lỗi. Điều đó vẫn
thường xảy ra. Không ai trong chúng ta hoàn hảo cả.
ANNAThứ bảy, ngày 20 tháng Bảy 2013
Buổi sáng
EVIE THỨC DẬY lúc gần sáu giờ. Tôi ra khỏi giường, đến chỗ cái nôi và
bế con bé lên, cho nó ăn rồi đưa nó lên giường cùng tôi.
Khi tôi thức dậy lần nữa, Tom không ở cạnh tôi, nhưng tôi có thể nghe thấy
tiếng bước chân của anh. Anh đang hát, trầm và không có nhịp điệu gì cả,
Happy birthday to you, Happy birthday to you... Tôi đã không nghĩ đến nó,
tôi hoàn toàn quên; tôi không nghĩ đến việc gì khác ngoài việc chăm sóc