CÔ GÁI TRÊN TÀU - Trang 113

"Vậy có nghĩa là cô cũng biết khá rõ về Megan? Ý tôi là đủ rõ để đến nhà
chơi?"

Tôi có thể cảm nhận dòng máu đang chảy trong huyết quản, mồ hôi chảy
dọc xương sống, một dòng chất kích thích ào ạt. Tôi không nên nói thế,
không nên khiến cho lời nói dối trở nên phức tạp hơn.

"Chỉ một lần thôi, nhưng... tôi biết căn nàh ở đâu vì tôi từng sống gần đây."
Anh nhướn lông mày lên. "Ở cuối đường. Số hai mươi ba."

Anh gật đầu. "Watson" anh nói. "Vậy cô là, gì cơ, cô là vợ cũ của Tom?"

"Đúng. Tôi chuyển đi một vài năm trước."

"Nhưng cô vẫn đến thăm phòng trưng bày của Megan?"

"Thỉnh thoảng."

"Và cô nhìn thấy cô ấy, hai người nói... Cô ấy có nói về những điều riêng tư
không, về tôi chẳng hạn?" Giọng anh trở nên khô khan. "Hay ai đó khác?"

Tôi lắc đầu. "Không, không. Thường thì chỉ là những chuyện để giết thời
gian thôi." Chúng tôi im lặng một lúc lâu. Hơi nóng trong căn phòng tăng
lên, khiến mùi khử trùng toả ra nồng nặc từ mọi phía. Tôi cảm thấy chóng
mặt. Ở bên phải tôi là một chiếc bàn nhỏ với những tấm ảnh lồng trong
khung. Megan đang cười vào mặt tôi, buộc tội một cách rạng rỡ.

"Tôi nên đi thôi" tôi nói. "Tôi đã làm mất nhiều thời gian của anh rồi." Tôi
bắt đầu đứng dậy, nhưng anh với tay ra và nắm lấy cổ tay tôi, mắt anh
không rời mặt tôi.

"Đừng vội đi" anh nói nhỏ. Tôi không đứng hẳn dậy, nhưng giật tay ra; tôi
cảm thấy không thoải mái, như vừa bị gò ép. "Người đàn ông" anh nói.
"Người đàn ông mà cô nhìn thấy với Megan - cô có thể nhận diện lại anh ta
không? Nếu cô nhìn thấy anh ta lần nữa?"

Tôi không thể nói với anh tôi đã nhận diện hắn ta cho cảnh sát. Lí do chính
của tôi để tiếp cận với anh chính là cảnh sát đã không tin câu chuyện của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.