CÔ GÁI TRÊN TÀU - Trang 116

Trên báo hầu như không có gì mới về Megan. Họ đã bắt đầu lãng quên rồi,
trang đầu tiên nói về sự kiện chính trị nào đó ở Thổ Nhĩ Kì, một đứa bé bốn
tuổi bị vồ bởi một con chó và đội bóng ở Anh đã thua một cách nhục nhã
trước Montenegro. Megan đang bị lãng quên, và cô ấy mới mất tích được
một tuần.

Cathy mời tôi đi ăn. Cô ấy đang rất rảnh rỗi vì Damien đã đi thăm mẹ ở tận
Birmingham. Và cô ấy không được mời. Họ đã yêu nhau được gần hai năm
rồi mà cô ấy vẫn chưa được gặp mẹ anh ta. Chúng tôi đến Giraffe ở đường
High, một nơi tôi rất thích ghé qua. Chúng tôi ngồi ở giữa phòng, xung
quanh là những tiếng hò hét của mấy đứa trẻ dưới năm tuổi, Cathy hỏi tôi
về những dự định. Cô ấy đang tò mò về nơi tôi đã đến tối qua.

"Cậu đang gặp gỡ ai đó à?" cô ấy hỏi tôi với ánh mắt sáng đầy hi vọng.
Điều đó thực ra cũng khá cảm động.

Tôi đã suýt nói có, vì đó cũng chính là sự thật, nhưng đối với tôi thì nói dối
cũng khá dễ dàng. Tôi nói với cô là tôi đã đến một buổi gặp mặt AA ở
Witney.

"Ồ" cô nói, hơi ngượng ngùng, dán mắt vào đĩa xa lát. "Tớ nghĩ là cậu đã có
chút hành động lệch lạc. Hôm thứ sáu."

"Ừ, nhưng mọi chuyện cũng chưa tiến triển xa." tôi nói và cảm thấy thật
kinh khủng, vì tôi nghĩ cô ấy sẽ quan tâm việc tôi có say hay không.
"Nhưng tớ đang cố gắng hết sức.""Nếu cậu cần tớ, cậu biết đấy, đi cùng
cậu..."

"Chưa cần phải vậy đâu" tôi nói. "Nhưng cũng cảm ơn cậu."

"Chúng ta có thể làm gì đó cùng nhau, đến phòng tập gym chẳng hạn?" cô
hỏi.

Tôi cười, nhưng đột nhiên nhận ra rằng cô ấy đang nghiêm túc nên tôi nói
tôi sẽ nghĩ về điều đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.