CÔ GÁI TRÊN TÀU - Trang 152

Tôi lẻn ra đầu cầu thang và nhón chân xuống dưới tầng trong ánh sáng mờ
nhạt. Tôi đẩy nhẹ cánh cửa hầm ra và với lấy cái chainhẹ một cách đáng
thất vọng, không hơn một cái chai trống rỗng. Nhưng có còn hơn không.
Tôi đổ một ít vào cốc (phòng trường hợp Cathy đi xuống – tôi có thể giả vờ
như đó là trà) và vứt cái chai vào thùng rác (đảm bảo là nó được giấu dưới
một hộp sữa và một vỏ bánh quy). Ngoài phòng khách, tôi bật tivi lên, tắt
tiếng ngay lập tức và ngồi xuống sô pha.

Tôi bật thử các kênh – toàn là chương trình trẻ con và quảng cáo đến khi tôi
chợt nhận ra mình đang nhìn thấy Rừng Corly, chỉ cách đây một đoạn
đường có thể nhìn thấy nó từ con tàu. Rừng Corly đang mưa xối xả, cánh
dồng giữa hàng cây và đườn ray gần như bị nhấn chìm.

Tôi không biết tại sao mình mất một lúc mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Khoảng mười giây, mười lăm, hai mươi, tôi đang nhìn vào những chiếc xe
xanh trắng và một cái lều màu trắng ở đằng xa, và hơi thở của tôi càng lúc
càng ngắn lại đến khi tôi nín thở.

Đó là cô ấy. Cô ấy đã ở trong rừng suốt, chỉ cách chỗ này một đường ray.
Hằng ngày tôi vẫn đi qua cánh đồng đó, mọi buổi sáng và tối, đi qua đó
trong lãng quên.

Ở trong rừng. Tôi tưởng tượng ra một phần mộ được đắp dưới những bụi
cây cằn cỗi, được che phủ một cách cẩu thả. Tôi tưởng tượng ra những thứ
kinh khủng, những điều dường như không thể xảy ra – cơ thể của cô bị treo
lên bằng một cái dây thừng, sâu thẳm trong rừng, nơi không ai ngó ngàng
đến.

Có thể đó không phải là cô ấy. Có thể đó là một cái gì đó khác. Tôi biết đó
không phải cái gì khác.

Trên màn bây giờ là một phóng viên, với mái tóc đen bết dính trên đầu. Tôi
mở to vô lum và lắng nghe anh ta nói những điều mà tôi đã biết rồi, tôi đã
cảm nhận được nó – tôi không phải là người không thở được, mà là Megan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.