CÔ GÁI TRÊN TÀU - Trang 156

mộng. Tôi đã có thể thở. Tuy tôi đã có ý định chạy trốn. Thỉnh thoảng, chứ
không phải mọi ngày.

Nói chuyện với Kamal đã thực sự giúp tôi, không thể phủ nhận điều đó. Tôi
thích nó. Tôi thích anh. Anh khiến tôi hạnh phúc hơn. Và giờ thì mọi thứ
dường như vẫn chưa kết thúc – tôi không bao giờ tìm được mấu chốt của
vấn đề. Đó là lỗi của tôi, tất nhiên, vì tôi đã hành xử một cách ngu ngốc,
như một đứa trẻ con, vì tôi không thích cảm giác bị từ chối. Tôi cần học
cách chịu thua. Giờ thì tôi xấu hổ, nhục nhã. Mặt tôi nóng bừng khi tôi nghĩ
về nó. Tôi không muốn đó là ấn tượng cuối cùng của anh về tôi. Tôi muốn
gặp anh lần nữa, để anh thấy tối đã trở nên tốt hơn. Và tôi có thể cảm thấy
điều đó khi đến gần anh, anh có thể giúp.

Tôi cần kết thúc câu chuyện. Tôi cần kể cho ai đó, chỉ một lần thôi. Nói to
ra. Nếu nó không thoát ra khỏi tôi thì có lẽ tôi sẽ mục rữa vì nó mất. Lỗ
hổng trong tôi, cái mà họ đã để lại, nó sẽ chỉ lớn dần lên đến khi nó có thể
chiếm lấy tôi.

Tôi sẽ phải hi sinh lòng tự trọng và nỗi kiêu hãnh của mình để đến gặp anh.
Anh sẽ phải lắng nghe. Tôi sẽ bắt anh phải làm thế.

Buổi tối

Scott nghĩ là tôi đi xem phim với Tara. Tôi đã đợi ở ngoài căn hộ của
Kamal khoảng mười lăm phút, thúc giục bản thân gõ cửa. Tôi rất sợ cái
cách anh sẽ nhìn tôi sau vụ việc lần trước. Tôi phải tỏ ra rằng mình rất xin
lỗi nên đã ăn mặc hợp tâm trạngt màu và đơn giản, quần bò và áo phông,
gần như không trang điểm. Tôi không đến đây để quyến rũ anh, anh sẽ nhận
thấy điều đó.

Tôi có thể cảm thấy trái tim mình đang đập như chạy đua trong lồng ngực
khi đứng trước cửa nhà anh và ấn chuông cửa. Không có ai ra. Đèn vẫn
sáng, nhưng không ai ra hết. Có lẽ anh đã nhìn thấy tôi đứng cúm rúm bên
ngoài; có thể là anh đang ở trên gác, mong rằng nếu cứ lờ đi thì tôi sẽ bỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.