CÔ GÁI TRÊN TÀU - Trang 157

cuộc. Tôi sẽ không làm như vậy. Anh không biết rằng tôi rất quyết tâm. Một
khi tôi đã quyết định, tôi sẽ tạo ra một sức ép và bắt anh phải làm theo.

Tôi nhấn chuông lần nữa, rồi lần thứ ba, cuối cùng thì tôi cũng nghe thấy
tiếng bước chân trên cầu thang và cánh cửa mở ra. Anh đang mặc một bộ
quần áo thể thao và một chiếc áo sơ mi trắng. Anh đi chân trần, tóc ướt và
má anh đỏ bừng lên.

"Megan" anh ngạc nhiên, nhưng không giận, đây là một khởi đầu tốt. "Cô
có ổn không? Mọi chuyện vẫn ổn chứ?"

"Tôi xin lỗi" tôi nói, và anh lùi lại để tôi vào. Tôi cảm thấy một sự biết ơn
dâng lên, và nó có cảm giác như khi tôi đang yêu vậy.

Anh dẫn tôi vào nhà bếp. Nơi đây thật lộn xộn đĩa bẩn chất đống trên bồn
rửa, những chiếc lon và bìa các tông đầy ứ trong thùng rác. Tôi tự hỏi liệu
anh có một cuộc sống chán nản đến vậy. Tôi đứng ở thềm cửa; còn anh tựa
vào chiếc bàn đối diện tôi, khoanh tay trước ngực.

"Tôi có thể làm gì cho cô" anh hỏi. Gương mặt anh gần như không thay đổi,
bộ mặt thường thấy của những bác sĩ tâm lí. Điều đó khiến tôi muốn đấm
anh, chỉ để khiến anh cười.

"Tôi phải nói chuyện này với anh" - tôi bắt đầu, và rồi dừng lại vì tôi không
biết bắt đầu từ đâu, tôi cần một lời mở đầu. Vì thế tôi thay đổi chiến thuật.
"Tôi muốn xin lỗi anh" tôi nói "vì những chuyện xảy ra hôm trước."

"Không sao đâu" anh nói. "Đừng lo về chuyện đó. Nếu cô cần tư vấn thì tôi
có thể giới thiệu cho cô một người khác, nhưng tôi không thể - "

"Xin anh đấy Kamal."

"Megan tôi không thể tư vấn cho cô được nữa."

"Tôi biết, tôi hiểu điều đó. Nhưng tôi không thể bắt đầu lại với một người
mới. Tôi không thể. Chúng ta đã đi quá xa rồi. Chúng ta đã rất gần gũi. Tôi
chỉ muốn nói với anh một điều. Chỉ một điều nữa thôi. Rồi tôi sẽ ra đi, tôi
hứa đấy. Tôi sẽ không làm phiền anh nữa đâu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.