CÔ GÁI TRÊN TÀU - Trang 159

mùa hè. Nhưng chúng tôi đã quá mệt mỏi vì điều đó, và Mac cuối cùng
cũng bỏ rơi tất cả mọi người, và họ không đến nữa, rồi chỉ còn hai chúng
tôi. Ngày cứ trôi qua và chúng tôi không thấy ai nữa. Chúng tôi mua sắm ở
tiệm xăng. Điều đó thật lạ lùng, nhưng khi nghĩ lại thì tôi đã rất cần chúng,
sau tất cả - sau Ipswich và tất cả những người đàn ông đó, sau những gì tôi
đã làm. Tôi đã rất thích nó, chỉ Mac và tôi, và đường ray cũ, và bãi cỏ, bãi
cát cùng bãi biển xám kéo dài tận chân trời."

Kamal nghiêng đầu về một bên, nở nụ cười nửa miệng. "Nghe hay đó.
Nhưng cô có nghĩ là cô đang lãng mạng hóa nó không? "Biển xám kéo dài
tận chân trời"?"

"Đừng chú ý đến điều đó" tôi nói, vẫy tay xua nó đi. "Dù gì thì câu trả lời
cũng là không. Anh đã đến Bắc Norfolk bao giờ chưa? Không phải ở
Adriatic. Nó trải rất rộng và có màu xám."

Anh nắm tay lại, cười và nói "OK".

Tôi cảm thấy tốt hơn ngay lập tức, sự căng thẳng ở cổ và vai tôi đã không
còn. Tôi nhấp một ngụm rượu nữa, giờ thì nó có vị hơi đắng.

"Tôi và Mac đã rất hạnh phúc. Tôi biết nơi đó không giống những gì tôi
thích, cuộc sống đó cũng không giống như tôi từng mong đợi, nhưng rồi sau
cái chết của Ben và mọi việc sau đó. Mac đã cứu tôi. Anh đón tôi về, yêu
tôi và chăm sóc tôi. Và anh ấy cũng không hề tẻ nhạt. Nói thật thì, chúng tôi
đã sử dụng thuốc phiện, và thật khó để cảm thấy buồn chán. Tôi đã hạnh
phúc. Thực sự hạnh phúc."

Kamal gật đầu. "Tôi hiểu, mặc dù nghe nó không giống như một cuộc sống
hạnh phúc thật sự" anh nói "Không phải kiểu hạnh phúc có thể duy trì."

Tôi cười. "Tôi chỉ mới mười bảy tuổi. Tôi ở cùng với người đàn ông yêu
tôi. Tôi chạy trốn khỏi bố mẹ, xa khỏi căn nhà nơi mọi thứ đều gợi lại cho
tôi kỉ niệm về người anh đã chết. Tôi không cần phải duy trì nó. Tôi chỉ cần
nó ngay lúc đó."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.