CÔ GÁI TRÊN TÀU - Trang 166

Có một đề cập ngắn gọn về Kamal, về việc anh ta bị bắt rồi lại được thả, và
một tuyên bố từ Thanh tra Gaskill, nói rằng họ đang "lần theo một số manh
mối", nhưng theo tôi nghĩ thì họ đang thất bại. Tôi gấp tờ báo lại và để nó
trên sàn dưới chân tôi. Tôi không thể nhìn cô ấy nữa. Tôi không muốn đọc
những từ ngữ tuyệt vọng và sáo rỗng đó.

Tôi tựa đầu vào cửa sổ. Chúng tôi sẽ đi qua số hai mươi ba sớm thôi. Tôi
nhìn ra, trong một khoảnh khắc, nhưng tôi đang ở phía bên kia của toa tàu
nên không thực sự nhìn thấy gì hết. Tôi luôn nghĩ về cái ngày tôi nhìn thấy
Kamal, về cái cách anh ta hôn cô ấy, về việc tôi đã rất giận dữ và tôi đã
muốn nói chuyện thẳng thắn với cô ấy. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi làm
chuyện đó? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu lúc đó tôi đến đây, gõ cửa và hỏi cô ấy
đang làm cái quái gì? Liệu cô ấy sẽ vẫn còn ngồi trên bậc thềm kia?

Tôi nhắm mắt lại. Tại trạm Northcote, ai đó lên tàu và ngồi xuống ghế bên
cạnh tôi. Tôi không buồn mở mắt ra nhìn, nhưng tôi có cảm giác kì lạ, vì
đoàn tàu đã vơi đi nửa rồi. Lông phía sau cổ toi dựng đứng lên. Tôi có thể
ngửi thấy mùi râu mới cạo cùng mùi thuốc lá và tôi biết mình đã từng ngửi
thấy mùi này rồi.

"Xin chào."

Tôi nhìn quanh và nhận ra người đàn ông tóc đỏ, người ở ga tàu hôm thứ
bảy. Anh ta đang cười với tôi và giơ tay ra bắt. Tôi rất ngạc nhiên nên cũng
bắt tay lại. Lòng bàn tay anh ta cứng và có vẻ chai sạn.

"Cô có nhớ tôi không?"

"Có" tôi nói và gật đầu. "Có, vài tuần trước, ở ga tàu."

Anh ta gật đầu và cười. "Hôm đó tôi đã hơi say" anh ta nói, rồi cười. "Hình
như là cưng cũng thế phải không?"

Anh ta trẻ hơn tôi nghĩ, có lẽ là gần ba mươi. Anh ta có một khuôn mặt đẹp,
không đẹp trai lắm, chỉ được thôi và một nụ cười rộng. Giọng anh ta có vần,
có lẽ là ở vùng Estuary, hay đâu đó gần đấy. Anh ta nhìn tôi như thể biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.