CÔ GÁI TRÊN TÀU - Trang 181

Nhưng đáng lẽ không phải là anh ta. Anh ta lắng nghe, dán ánh mắt màu
nâu vàng của anh ta vào tôi, tay anh ta khoanh lại, bất động. Anh ta không
nhìn quanh phòng hay viết ghi chú gì hết. Anh ta chỉ lắng nghe. Và cuối
cùng thì anh ta cũng gật nhẹ và nói "Vậy là cô muốn nhận trách nhiệm cho
những gì mình đã làm, nhưng lại cảm thấy khó khăn khi phải cảm nhận
những điều mà mình không hề nhớ?"

"Đúng, chính nó."

"Vậy cô phải chịu trách nhiệm bằng cách nào nhỉ? Cô có thể xin lỗi – và kể
cả khi cô không nhớ những việc làm của mình không có nghĩa là cô không
thật lòng."

"Nhưng tôi muốn cảm nhận được nó. Tôi muốn cảm thấy... tồi tệ."

Điều này nói ra thật kì lạ, nhưng tôi đã nghĩ về nó rất nhiều. Tôi không cảm
thấy đủ tệ. Tôi biết mình phải chịu trách nhiệm cho điều gì, tôi biết tất cả
những điều tồi tệ tôi đã làm, mặc dù tôi không nhớ rõ chi tiết – nhưng tôi
cảm nhận được những hành động đó.

"Cô nghĩ là cô nên cảm thấy tồi tệ hơn bây giờ? Rằng cô chưa cảm thấy tệ
đủ cho lỗi lầm mình đã gây ra?"

"Đúng"

Kamal lắc đầu. "Rachel, cô nói với tôi là cô đã mất chồng, cô mất cả công
việc – cô không nghĩ sự trừng phạt đó là đủ hay sao?"

Tôi lắc đầu.

Anh ta tựa vào ghế. "Tôi nghĩ là cô hơi nghiêm khắc với bản thân."

"Tôi không..."

"Được rồi. OK. Chúng ta có thể quay lại một chút được không? Về lúc mọi
vấn đề bắt đầu. Cô nói là nó khoảng bốn năm trước đúng không? Cô có thể
nói cho tôi về khoảng thời gian đó được không?"Tôi chần chừ. Tôi đã
không hoàn toàn bị lừa bởi sự ấm áp của giọng nói hay sự mềm mại của ánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.