"Làm ơn. Tôi chỉ muốn một người bạn. Ai đó biết Megs, người yêu quý cô
ấy. Ai đó không tin những chuyện này.
Anh đang say, tôi biết điều đó và tôi đồng ý.
Bây giờ, tôi ngồi trên tàu, cũng đang say, và tôi suy nghĩ về những gì anh đã
nói. Một người nào đó biết Megs, người yêu quý cô ấy. Tôi không biết cô
ấy, và tôi cũng không chắc là tôi có thích cô ấy không nữa. Tôi uống nốt
chai rượu nhanh nhất có thể, và mở một chai khác.
Tôi xuống ở trạm Witney. Tôi lẩn vào đám đông là một nô lệ đi nhận lương,
mệt mỏi, mong được về nhà và ngồi ngoài hiên, nhâm nhi một cốc bia lạnh,
ăn tối với những đứa trẻ và đi ngủ sớm. Nó có thể chỉ là rượu gin, nhưng nó
khiến tôi cảm thấy rất thoải mái khi đi cùng dòng người dán mắt vào điện
thoại hay cố móc túi những người đi cạnh. Tôi đang được trở lại mùa hè
đầu tiên chúng tôi sống ở Blenheim, khi tôi từng vội vã về nhà từ văn phòng
mỗi đêm, tuyệt vọng khi bước xuống những bậc thang của nhà ga. Tom
làm việc ở nhà và tôi hiếm khi còn nguyên quần áo sau khi bước qua cửa.
Kể cả bây giờ tôi vẫn mỉm cười khi nghĩ về nó, má tôi nóng lên khi tôi đi
xuống đường, cắn chặt môi để khỏi cười, hơi thở của tôi nhanh dần, nghĩ về
anh ta và biết rằng anh đang đếm từng phút đợi tôi về nhà.
Đầu tôi là chứa đầy những hình ảnh hạnh phúc của ngày xưa mà tôi đã quên
lo lắng về Tom và Anna, cảnh sát và các nhiếp ảnh gia, trước khi tôi để ý
điều đó thì tôi đã đứng trước cửa nhà Scott, tôi bấm chuông, cánh cửa mở ra
và tôi cảm thấy kích thích, mặc dù không nên, nhưng tôi lại không cảm thấy
tội lỗi về điều đó, bởi vì dù gì Megan cũng không tốt đẹp như những gì tôi
đã nghĩ. Cô ta không phải là cô gái đẹp, vô tư ngồi rên thềm. Cô ta không
phải là một người vợ yêu thương chồng. Cô ta thậm chí còn không phải một
người tốt. Cô ta là một kẻ dối trá.
Cô ta là một kẻ giết người.
Chương 30
MEGAN