CÔ GÁI TRÊN TÀU - Trang 20

người đang khóc - cũng có thể là cả hai - và có một đứa trẻ đang chửi bới
oang oang.

Tôi nghĩ là mình chuẩn bị gọi cảnh sát, nhưng mọi việc dường như đang
lắng xuống. Người đàn bà lúc trước hét chạy thẳng vào trong nhà, bế theo
đứa bé. Người kia đứng ngoài. Bà ta chạy quanh ngôi nhà, sẩy chân, và
chạy chân đất quanh khu vườn theo vòng tròn. Thật lạ lùng. Chúa mới biết
điều gì đang xảy ra. Nhưng đó là khoảnh khắc thú vị nhất mà tôi có trong cả
tuần trời.

Cả ngày trôi đi trống rỗng, không còn phòng trưng bày tôi có thể đến nữa.
Tôi thực sự rất nhớ nó. Tôi nhớ những cuộc nói chuyện với các hoạ sĩ. Tôi
nhớ cảnh mặc cả những hàng ăn ngon tuyệt mà tôi thường ghé qua, tay cầm
Starbucks, lóng ngóng xem những bức tranh, kể với bạn bè về việc bé
Jessie vẽ những bức tranh đẹp hơn nhiều những bức ở trường mẫu giáo.

Nhiều lúc, tôi cảm thấy như tôi có thể lần tìm ra những người bạn cũ, nhưng
rồi lại nghĩ, tôi sẽ nói gì với họ? Họ sẽ không nhận ra cô gái ngoại thành có
cuộc hôn nhân hạnh phúc Megan. Dù trong trường hợp nào, tôi không thể
liều mình nghĩ về quá khứ, đó là một ý kiến tồi. Tôi sẽ đợi đến khi mùa hè
qua đi, rồi sẽ đi tìm việc. Tôi sẽ tìm ra gì đó, ở đây hoặc đâu đó, tôi biết
rằng mình sẽ làm được.

Chương 4

Thứ ba, ngày 14, tháng Tám 2012

Buổi sáng

Tôi đứng trước tủ quần áo, nhìn chằm chằm đến cả trăm lần vào đống quần
áo đẹp đẽ, chiếc tủ hoàn hảo cho một người quản lí phòng trưng bày nghệ
thuật. Không có gì phù hợp với " một người giữ trẻ". Trời ơi, kể cả cái xấu
nhất cũng khiến tôi phì cười. Tôi mặc một chiếc quần jeans và chiếc áo sơ
mi, vén tóc ra đằng sau. Tôi chả buồn trang điểm. Không ích gì, làm đẹp
bản thân để dành cả ngày chơi với một đứa bé.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.