CÔ GÁI TRÊN TÀU - Trang 203

Những điều Kamal nói khiến tôi không còn cảm thấy tệ như trước nữa.
Những từ ngữ quyến rũ của anh, ấm áp và ngọt ngào, khiến tôi gần như tin
chúng. Tôi gần như có thể tin rằng có một cách để bỏ lại tất cả chuyện này
đằng sau, về nhà với Scott và sống cuộc sống của tôi như những một bình
thường, không kiểm tra cũng không tuyệt vọng chờ đợi một cái gì đó tốt
hơn. Có phải đó là những gì người bình thường làm? "Cô sẽ suy nghĩ về
điều này chứ?" anh hỏi, chạm vào tay tôi. Tôi mỉm cười và nói rằng tôi sẽ
làm vậy. Có lẽ tôi thực sự muốn làm vậy, tôi không biết nữa. Anh tiễn tôi ra
cửa và đặt tay lên vai tôi, tôi muốn quay lại và hôn anh lần nữa, nhưng tôi
đã không làm vậy.

Thay vào đó, tôi hỏi "Đây sẽ là lần cuối tôi gặp anh phải không?" và anh gật
đầu. "Chúng ta có thể... ?"

"Không, Megan. Chúng ta không thể. Chúng ta phải làm điều đúng đắn."

Tôi cười. "Tôi không giỏi chuyện đó lắm" tôi nói. "Chưa bao giờ."

"Cô có thể mà. Cô sẽ làm được. Giờ thì về nhà đi. Về nhà với chồng cô đi."

Tôi đứng trên bậc thềm bên ngoài nhà anh trong một thời gian dài sau khi
anh đóng cửa. Tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn, tôi nghĩ thế, tự do hơn – nhưng
cũng buồn hơn, và đột nhiên tôi chỉ muốn về nhà với Scott. Ngay khi tôi
quay người lại để đi ra ga tàu thì một người đàn ông đi chạy dọc theo vỉa
hè, đang đeo tai nghe, đầu cúi xuống. Anh ta hướng thẳng về chỗ tôi và khi
tôi cố tránh khỏi anh ta, tôi vấp phải mép đường và ngã.

Anh ta không buồn xin lỗi, anh ta thậm chí còn không nhìn lại tôi và tôi quá
sốc để có thể khóc. Tôi đứng dậy và cứ ở đó, tựa lưng vào một chiếc xe, cố
gắng thở bình thường. Tất cả những cảm xúc đẹp đẽ tôi có trong nhà Kamal
đột nhiên tan vỡ. Đến tận khi về đến nhà thì tôi mới nhận ra mình có một
vết cắt trên tay khi tôi ngã, và tôi còn xoa tay lên miệng nữa. Môi tôi đang
dính đầy máu.

RACHEL

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.