CÔ GÁI TRÊN TÀU - Trang 224

"Trông cô ta ổn à?" tôi hỏi anh, và trước khi anh quay lưng lại với tôi, tôi có
thể nhòn thấy gương mặt anh khi biết rằng mình đã bị lộ. "Em tưởng anh
bảo anh nói chuyện với cô ta qua điện thoại?"

Anh thở dài nặng nề, rồi quay lại, mặt anh trống rỗng."À ừm, đó là những
gì anh nói với em, vì anh biết em sẽ buồn nếu anh gặp cô ấy. Nên anh đã
nói dối. Chỉ để mọi thứ không trở nên quá rắc rối thôi."

"Anh đùa em à?"

Anh cười và lắc đầu khi bước lại gần tôi. "Anh xin lỗi, anh xin lỗi. Cô ấy
chỉ muốn gặp tận mặt và anh nghĩ đó cũng là điều tốt nhất. Anh xin lỗi,
được chưa? Bọn anh chỉ nói chuyện thôi. Bọn anh gặp ở một tiệm cà phê tồi
tàn ở Ashbury và nói chuyện khoảng hai mươi phút - nhiều nhất là nửa
tiếng. Ok?"

"Được rồi" tôi nói.

Tôi bỏ qua chuyện đó, vì dù gì tôi cũng đang điều tra về nó. Tôi nói chuyện
với Thám tử Riley tối hôm qua, và tôi biết ngay từ giây phút đầu chúng tôi
nói chuyện rằng việc tôi gọi cho cô ấy là đúng đắn, vì khi tôi nói là tôi đã
nhìn thấy Rachel đi ra từ nhà của Scott Hipwell rất nhiều lần (có hơi nói
quá) , và cô ấy có vẻ thích thú. Cô ấy muốn biết vào ngày nào

và lúc mấy giờ (tôi có thể nói ra hai lần; còn những lần khác thì hơi mơ hồ)
, nếu họ đã từng quen nhau trước khi Megan Hipwell biến mất, thì có thể
bây giờ họ đang có một mối quan hệ trên mức bình thường. Tôi phải thừa
nhận rằng ý nghĩ đó chưa hề nảy ra trong đầu tôi - tôi không thể tưởng
tượng được việc anh ta chuyển từ Megan sang Rachel. Dù gì thì xác vợ anh
ta vẫn còn chưa lạnh.

Tôi cũng nhắc lại về việc của Evie - vụ bắt cóc không thành - trong trường
hợp cô ấy đã quên.

"Cô ta rất không ổn định" tôi nói. "Cô có thể đang nghĩ rằng tôi đang cư xử
thái quá, nhưng tôi không thể mạo hiểm gia đình mình được."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.