Tôi nhớ anh mỗi ngày. Hơn ai hết, tôi nghĩ vậy. Anh là một lỗ hổng lớn
trong cuộc đời, ở chính giữa tâm hồn tôi. Hoặc có thể anh là khởi đầu của
nó. Tôi không biết. Tôi còn chẳng biết những điều này có thực sự là về Ben
hay không, hay là về mọi thứ xảy ra sau đó. Tất cả những gì tôi biết là một
phút trước mọi thứ vẫn ổn, cuộc sống vẫn thật ngọt ngào và tôi chẳng mong
muốn gì hơn, rồi sau đó, tôi phải vật lộn, quay cuồng để chấp nhận sự thật.
Vậy nên tôi sẽ đi gặp một bác sĩ tâm lí! Điều này nghe có thể lạ lùng, cũng
có thể như một trò đùa. Tôi luôn nghĩ là trở thành một tín đồ sẽ rất thú vị,
có thể thú tội và giải phóng bản thân, có ai đó nói với bạn rằng họ tha thứ
cho bạn, gột sạch tội lỗi và lau chùi quá khứ xám xịt.
Tất nhiên chúng không giống nhau. Tôi hơi lo lắng, nhưng dạo gần đây, tôi
không thể ngủ được, và Scott cũng bị mất giấc theo. Tôi nói với anh rằng
tôi thấy khó khắn khi nói những chuyện thế này với những người mình
quen biết - tôi còn chẳng thể nói cho bạn về nó. Anh nói, đấy chính là vấn
đề, rằng tôi có thể nói mọi thứ cho một người lạ. Nhưng nó không hoàn
toàn đúng. Bạn không thể nói được. Tội nghiệp Scott. Anh không biết một
nửa còn lại. Anh yêu tôi nhiều tới mức khó chịu. Tôi không hiểu sao anh
làm được. Nhưng nó khiến tôi bực.
Nhưng tôi phải làm gì đó và ít nhất thì khiến nó giống như tôi thực sự bắt
tay vào công việc. Những kế hoạch tôi đã đề ra - khoá học nhiếp ảnh và lớp
nấu ăn - khi nghĩ đến thì cảm thấy chúng thật vô dụng, như thể tôi đang
chơi một cuộc sống thật thay vì thực sự sống nó. Tôi cần tìm ra thứ gì đó
mà tôi phải làm, thứ gì đó không thể phủ nhận được. Tôi không thể làm
điều này, tôi không thể chỉ đơn thuần là một người vợ. Tôi không hiểu sao
mọi người chịu được nó - nói đúng ra thì chẳng có gì ngoài đợi chờ. Chờ
một người đàn ông về nhà và yêu bạn. Hoặc hơn thế, nghĩ ra điều gì đó để
đánh lạc hướng bạn.
Buổi tối
Tôi phải ngồi chờ. Cuộc hẹn đáng lẽ bắt đầu từ nửa tiếng trước rồi, và tôi
vẫn ngồi đây, ngồi ngoài phòng lễ tân đọc lướt mấy tờ báo Vogue, nghĩ đến