CÔ GÁI TRÊN TÀU - Trang 262

Bóng tối vỡ tung. Tôi bế Evie vào lòng và con bé ngồi yên, nó bắt đầu buồn
ngủ. "Vậy là những cuộc gọi đó..." tôi nói. Giờ thì mọi chuyện cũng trở nên
có lí rồi. "Chúng không phải từ cô phải không? Ý tôi là, tôi biết một số đó
là của cô, nhưng còn lại

-"

"Là của Megan? Tôi cũng nghĩ vậy."

Điều này thật lạ lùng, vì trong suốt thời gian qua, tôi đã ghét nhầm người,
và biết những điều này khiến tôi đỡ ghét Rachel hơn. Nhìn thấy cô ta như
bây giờ, bình tĩnh, lo lắng, tỉnh táo, tôi bắt đầu thấy được con người trước
kia của cô ta, tôi bắt đầu thấy những điều khiến anh yêu cô ta.

Tôi nhìn xuống đồng hồ. Đã hơn mười một giờ. Anh rời nhà lúc khoảng
tám giờ. Có lẽ là sớm hơn. Chắc giờ thì anh cũng biết về chuyện cái điện
thoại. Có lẽ anh nghĩ nó đã rơi khỏi cái túi. Có lẽ anh nghĩ là nó ở trong
gầm giường.

"Cô biết được chuyện này bao lâu rồi?" tôi hỏi. "Về chuyện ngoại tình."

"Tôi không biết" cô ta nói. "Đến tận hôm nay. Ý tôi là Tôi không biết
chuyện gì đã xảy ra. Tôi chỉ biết -". Cảm ơn Chúa là cô ta tự nhiên yên
lặng, vì tôi không chắc là tôi có thể nghe cô ta nói về sự không trung thành
của chồng tôi. Cái ý nghĩ rằng tôi và cô ta - Rachel béo và buồn chán - đang
ở trên cùng một con thuyền khiến tôi không thể chịu được.

"Cô có nghĩ nó là của anh không?" cô ta hỏi tôi. "Cô có nghĩ đứa con của
Megan là của anh không?"

Tôi nhìn cô ta, nhưng tôi không thực sự nhìn cô ta, tôi đang nhìn bóng tối,
không nghe thấy gì ngoài những tiếng lào rào trong tai tôi, như tiếng

của biển, hay của một chiếc máy bay trên đầu.

"Cô nói gì cơ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.