CÔ GÁI TRÊN TÀU - Trang 28

Tôi không thể chỉ ngồi đây, nhìn đoàn tàu, tôi quá bồn chồn, những nhịp tim
như yếu dần trong lồng ngực, như một con chim đang cố thoát khỏi cái
lồng. Tôi đổi ý và đi xuống dưới nhà, đi dọc đường Blenheim. Khoảng bảy
rưỡi - một vài công nhân đang đi từ chỗ làm về nhà. Chẳng có ai ở xung
quanh, mặc dù vẫn có thể nghe tiếng khóc của vài đứa trẻ chơi ở vườn sau,
hưởng thụ nốt ánh nắng mùa hè, trước khi chúng bị gọi vào ăn tối.

Tôi đi qua trạm tàu, dừng chân một chốc ở nhà số 23 và nghĩ đến việc ấn
chuông. Tôi sẽ nói gì? Nhà hết đường? Chỉ muốn nói chuyện? Cửa nhà mở
hé nhưng tôi không thấy ai bên trong.

Tôi đi tiếp, qua góc phố, và chẳng nghĩ ngợi gì cả, tôi đi xuống đường hầm.
Tôi đi được gần nửa đường thì nghe tiếng đoàn tùa chạy qua trên đầu, và nó
rực rỡ một trận động đất, bạn có thể cảm nhận được nó ngay trong chính cơ
thể mình, khuấy động từng mạch máu. Tôi nhìn xuống và thấy gì đó dưới
sàn, một chiếc bờm tóc, màu tím, bị dãn, dùng đã lâu. Đánh rơi bởi một
người đi ngang qua, có thể vậy, nhưng có gì đó khiến tôi run sợ và muốn ra
khỏi đây thật nhanh, trở lại với không khí trời.

Trên đường, anh lái xe ngang qua tôi, mắt chúng tôi gặp nhau trong giây lát
và anh cười với tôi.

RACHEL

Thứ sáu, ngày 12, tháng Bảy 2013

Buổi sáng

Tôi kiệt sức, vẫn cảm thấy ngái ngủ. Khi tôi uống rượu, tôi khó có thể ngủ.
Tôi thường thức khoảng một, hai tiếng, lo sợ, chán ghét bản thân. Nếu có
ngày nào đó tôi không uống, tối hôm đó tôi sẽ ngủ thật say, trong trạng thái
bất tỉnh sâu, rồi đến sáng, tôi không thể giữ tỉnh táo, nó kéo dài hàng tiếng
đồng hồ, có khi cả ngày.

Hôm nay chỉ có vài người trên toa, không có ai ngồi gần tôi. Không ai để ý
đến tôi, nên tôi tựa đầu vào cửa sổ và nhắm mắt lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.