CÔ GÁI TRÊN TÀU - Trang 295

với Megan. Anh đã không quá tức giận. Anh đã không làm hại cô ta và
chuyện này sẽ không xảy ra."

Tôi cảm thấy họng mình nghẹn lại. Đây là những điều anh làm - những điều
anh luôn luôn làm. Anh đúng là một chuyên gia trong việc làm coi mọi thứ
là lỗi của tôi, khiến tôi cảm thấy bản thân thật vô dụng.

Anh uống hết chai bia và lăn cái chai rỗng vào góc bàn. Anh lắc đầu và
đứng dậy, đến gần chỗ tôi và chìa tay ra. "Thôi nào" anh nói. "Nắm lấy đi
Rach, nắm lấy và đứng dậy."

Tôi để anh kéo tôi lên. Tôi tựa lưng vào tủ bếp, anh đang đứng trước mặt
tôi, hông anh ép chặt vào tôi. Anh lau những giọt nước mắt trên má tôi.
"Anh phải làm gì với em đây Rach? Em nghĩ anh nên làm gì?"

"Anh không cần làm gì hết" tôi nói với anh, và tôi cố mỉm cười. "Anh biết
là em yêu anh mà. Em vẫn luôn yêu anh. Anh biết là em sẽ không nói với ai
mà... em không thể làm thế với anh."

Anh cười - nụ cười rộng, đẹp đẽ từng khiến trái tim tôi tan chảy - và tôi bắt
đầu thụt thịt. Tôi không thể tin được, không thể tin là chúng tôi lại bị dồn
đến

bước đường này, hạnh phúc lớn lao mà tôi luôn mong muốn - tôi và anh -
chỉ là ảo giác.

Anh để tôi khóc một lúc, nhưng điều đó khiến anh chán , vì nụ cười bắt đầu
mờ đi và anh nhìn tôi khinh bỉ.

"Thôi nào Rach, đủ rồi đó" anh nói. "Đừng khóc nữa." Anh đi ra và lấy một
nắm khăn giấy từ một chiếc hộp trên bàn bếp. "Xì mũi đi" anh nói, và tôi
làm theo.

Anh theo dõi tôi, mặt anh đăm chiêu. "Ngày hôm đó khi chúng ta ra hồ" anh
nói. "Em đã nghĩ em có một cơ hội, phải không?" Anh bắt đầu cười. "Phải
không? Nhìn anh đi... Anh đã lừa được em phải không? Em quá dễ dãi."
Tôi cắn chặt môi. Anh bước đến gần tôi hơn. "Em như một trong những con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.