CÔ GÁI TRÊN TÀU - Trang 297

không kịp chạy qua ngôi nhà và đến được hàng rào. Tôi khóc oà lên, nhưng
không ai có thể nghe thấy tôi khi trời đang mưa to và sấm chớp thì giật
đùng đùng cùng tiếng con tàu xình xịch chạy qua như bây giờ. Tôi chạy đến
cuối vườn, dọc đường ray. Đường cụt. Tôi đứng ở vị trí mà một năm trước
hay hơn, tôi đứng đó với đứa bé trên tay. Tôi quay lại, nhìn anh chạy tới
gần. Anh lấy tay lau mồm, nhổ máu xuống sân. Tôi cảm nhận được những
rung động từ con tàu đằng sau - con tàu đã đi gần đến đây, nó phát ra những
thứ tiếng như tiếng hét. Môi của Tom đang chuyển động, anh đang nói gì đó
với tôi, và tôi liệng về phía trước. Tôi cắm chiếc dĩa vào cổ anh.

Mất anh mở to khi ngã xuống. Anh đưa tay lên họng, mắt dán chặt vào tôi.
Nhìn anh như thể đang khóc. Tôi nhìn đến khi không thể chứng kiến được
nữa, rồi tôi quay lưng về phía anh. Khi con tàu đi qua, tôi có thể nhìn thấy
những khuôn mặt được chiếu sáng từ cửa sổ, chăm chú đọc sách hay xem
điện thoại, ấm áp và an toàn trên đường về nhà.

Thứ ba, ngày 10 tháng Chín 2013

Buổi sáng

Tôi có thể cảm nhận được nó một luồng điện, một sự thay đổi không khí khi
con tàu tiến đến tín hiệu đỏ. Giờ thì tôi không phải người duy nhất nhìn
nữa. Tôi nghĩ

là mọi người đều sẽ nhìn - nhìn những ngôi nhà họ đi qua - chỉ là mỗi người
đều có cách nhìn khác nhau. Giờ thì mọi người đều nhìn một thứ. Thỉnh
thoảng tôi nghe thấy người ta nói về nó.

"Kia, nhà đó đó. Không, kia cơ, bên trái. Cái mà có bụi hoa hồng gần hàng
rào ý. Đấy là nơi chuyện đó xảy ra."

Căn nhà trống rỗng, số mười lăm và số hai mươi ba. Trông chúng không
giống như vậy - rèm cửa kéo ra và cửa mở toang, nhưng tôi biết họ để như
vậy chỉ để bán chúng. Chúng đều đang được rao bán, nhưng có lẽ phải mất
một khoảng thời gian dài họ mới tìm được người mua. Tôi tưởng tượng ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.