CÔ GÁI TRÊN TÀU - Trang 49

giá bảy năm trước. Tôi từng hạnh phúc, dư giả, thành đạt. Cũng không phải
khi chúng tôi chuyển đến ngôi nhà số hai mươi ba, một căn nhà đầy đủ, đẹp
đẽ hơn tất cả tôi có thể tưởng tượng khi ở độ tuổi hai sáu. Tôi nhớ như in
những ngày tháng đầu, đi bộ xung quanh, chân đất, cảm nhận sự ấm áp của
sàn gỗ bên dưới, cảm nhận nơi ở, sự trống trải của những căn phòng đang
chờ có chủ. Tom và tôi, đã lên kế hoạchtrồng gì ở khu vườn, treo gì lên
tường, sơn màu gì trong phòng – và cả phòng của em bé nữa.

Có lẽ là lúc đó. Có lẽ đó chính là thời điểm mọi thứ bắt đầu diễn ra theo
hướng tiêu cực, khoảnh khắc tôi nhận ra chúng tôi không còn là một cặp
nữa, mà là một gia đình; và sau đó, một khi tôi đã mường tượng nó ra trong
đầu, thì chỉ hai chúng tôi là không đủ. Có phải đó chính là lúc Tom nghĩ
khác về tôi, sự thất vọng của anh về tôi? Sau những gì anh dành cho tôi, để
hai chúng tôi được ở bên nhau, tôi đã để anh nghĩ rằng đối với tôi, chỉ mình
anh là chưa đủ.

Tôi cứ để những giọt nước mắt chảy ra, rồi thu người lại, nhắm chặt mắt và
bắt đầu viết một danh sách những thứ cần làm ngày hôm nay vào mặt sau
mẩu giấy của Cathy:

Thư viện Holborn

Gửi email cho mẹ

Gửi email cho Martin, hỏi một thư giới thiệu? ? ?

Tìm hiểu về những cuộc gặp gỡ AA - ở trung tâm Luân Đôn/Ashbury

Cho Cathy biết về chuyện việc làm?

Khi con tàu dừng lại ở tín hiệu, tôi nhìn lên và thấy Jason đang đứng trên
thềm nhà, nhìn xuống đường ray. Tôi cảm thấy như anh đang nhìn thẳng
vào mình, và có một cảm giác lạ lùng – như trước kia anh đã từng nhìn
mình như vậy; tôi cảm thấy như anh thực sự có thể nhìn thấy tôi. Tôi tưởng
tượng như anh đang cười với mình, và vì một lí do nào đó, tôi thấy sợ.

Anh quay đi và con tàu tiếp tục di chuyển.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.