CÔ GÁI TRONG GƯƠNG - Trang 47

con số và những đường thẳng. Anh ta bỏ mũ ra và nhìn trái, phải rồi cả hai
phía lần nữa trước khi bước vào bên trong, lo lắng bị nhìn thấy ở nơi này.

Ông bước tránh ra khỏi cửa ra vào để mời anh ta vào.

“Tên tôi là Jack Collins.”

“Vâng.”

Ông để cửa mở và quay đi, bước xuống hành lang để anh ta đi theo. Jack

do dự ở cửa, suy nghĩ lại về toàn bộ tình huống. Anh thực sự có cần phải ở
đây không? Anh nhìn vào hành lang trống rỗng, sàn gạch nguyên gốc, một
vài viên bị vỡ, mờ, bốc mùi ẩm mốc mà có bao nhiêu thuốc tẩy và nước
thơm cũng không thể khử đi được, những bức tường trơn và anh bước vào
bên trong.

Jack đi theo người đàn ông lớn tuổi vào một căn phòng nhỏ. Một cái máy.

Hai cái ghế bành cũ. Một lò sưởi. Không có ánh sáng. Căn phòng bốc mùi
ẩm mốc. Lạnh lẽo.

“Mời ngồi.”

Người đàn ông lớn tuổi đã ngồi xuống.

Lần nữa, Jack do dự, cân nhắc lựa chọn của mình. Sau đó anh ngồi xuống.

Jack đặt cặp của mình lên tấm thảm mỏng lạnh lẽo và nhìn xung quanh

tìm một nơi để treo mũ. Người đàn ông lớn tuổi không đưa ra gợi ý nào.
Anh đành treo nó lên tay cầm của cái cặp. Anh mở nút áo vest, cúi người về
phía trước, khuỷu tay đặt trên đầu gối như đang định đàm phán và anh
không muốn lò sưởi nghe thấy anh. Ông đoán đây có thể là một anh chàng
bán hàng.

“Vậy,” Jack lên tiếng.

“Vậy, tôi mang những thứ này đến đây.” Ông làm lơ cuộc nói chuyện sắp

xảy ra, chỉ chú ý đến ba sợi dây cùng miếng dán trên thái dương và trán.
Đây là con mắt của lí trí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.