CÔ GÁI TRONG TRANG SÁCH - Trang 161

Để không nhập cuộc chơi nàng bày ra, tôi tắt điện thoại rồi bảo Milo bình
tĩnh lại.

Cậu ta phải làm hai ly sâm banh liền mới được thế. o O o

- Nào, giờ đã ổn hơn rồi thì cậu định thế nào? cậu ta lo lắng hỏi.
- Tớ nghĩ sẽ đi dạy học lại, tôi nói. Nhưng không phải tại Mỹ. Tớ đã có quá
nhiều kỷ niệm ở Los Angeles.
- Vậy cậu định đi đâu?
- Có lẽ là Pháp. Tớ biết một trường trung học quốc tế ở Côte d’Azur, họ khá
quan tâm đến hồ sơ của tớ. Tớ sẽ thử vận may.

- Vậy là cậu sẽ bỏ rơi bọn tớ... cậu ta bực bội nói.

- Chúng ta đã lớn cả rồi, Milo.
- Còn chuyện viết lách?
- Chấm dứt chuyện đó rồi.
Cậu ta định mở miệng phản đối nhưng chưa kịp hé ra từ nào thì một cơn lốc
xoáy đã hiện ra phía sau tôi và nổi lên:
- Sao lại chấm dứt? Thế còn tôi thì sao! Billie hét lên.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía chúng tôi tỏ vẻ trách móc. Với bản tính

hay pha trò của Milo và cái kiểu sôi nổi quá mức của Billie, tôi biết chắc
rằng chúng tôi chẳng có chỗ giữa cái đám toàn ngôi sao với tỷ phú này. Chỗ
của chúng tôi là trong một ngôi nhà ngoại ô, nơi có thể nướng xúc xích trên
lò than, uống bia và chơi vài trận bóng rổ.

- Anh đã hứa sẽ giúp tôi! Billie vẫn đứng ở chỗ bàn chúng tôi mà trách

cứ.
Milo bồi thêm:
- Đúng là nếu cậu đã hứa thì...
- Ôi cậu, thôi ngay đi! tôi ngắt lời rồi chỉ ngón trỏ về phía cậu ta hăm dọa.
Tôi tóm lấy cánh tay cô gái lôi ra xa.

- Chúng ta thôi không lừa dối nhau nữa nhé, tôi nói. Tôi KHÔNG THỂ

viết được nữa. Tôi KHÔNG MUỐN viết nữa. Thế đấy. Tôi không yêu cầu
cô hiểu điều ấy, chỉ muốn cô chấp nhận nó.
- Còn tôi thì tôi muốn về nhà!
- Vậy thì từ nay hãy coi đây là nhà cô. Trong cái “cuộc sống thực” đáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.