CÔ GÁI TRONG TRANG SÁCH - Trang 170

- ... Em mong anh tha thứ nếu đã khiến anh ngộ nhận điều ngược lại.

Chương 23 - (Những) Nỗi Cô Đơn

Cô đơn là đáy sâu nhất trong phận làm người. Con người là sinh vật duy
nhất cảm thấy cô đơn và đi tìm kiếm đồng loại.

Octavio PAZ

Vùng La Paz

Đầu giờ chiều

Đeo túi trên lưng, Carole nhảy từ mỏm đá này sang mỏm

đá khác dọc theo bờ biển lồi lõm.

Cô dừng lại nhìn bầu trời. Cơn mưa rào chưa đến mười phút nhưng đủ

khiến cô ướt rượt từ đầu đến chân. Quần áo ướt đẫm còn gương mặt ròng
ròng nước mưa, cô cảm thấy làn nước âm ấm thấm qua cả lần áo phông.
Lạnh quá! cô nghĩ rồi dùng tay vắt nước trên tóc. Cô đã nghĩ tới chuyện
mang hộp dụng cụ y tế và một chiếc ô nhưng lại không mang khăn tắm và
quần áo để thay!

Mặt trời một ngày thu nắng đẹp đã thế chỗ những đám mây nhưng

không đủ nóng để hong khô quần áo cô. Để không bị lạnh, cô quyết định
tiếp tục chạy, vừa giữ vận tốc đều đều, vừa say sưa với vẻ đẹp của những
vũng nhỏ nằm liền kề nhau, phía sau là những rặng núi phủ đầy xương
rồng.

Đến chỗ ngoặt vào một con đường mòn thoai thoải, ngay gần bãi cát

sỏi, một người đàn ông đột nhiên từ bụi rậm lao ra chặn đường. Cô vòng ra
tránh người đàn ông nhưng chân vấp phải một đoạn rễ cây. Cô hét lên,
không tránh được cú ngã oái oăm vào vòng tay kẻ quấy rầy.
- Là tớ đây, Carole! Milo trấn an và nhẹ nhàng đỡ lấy cô.
- Cậu làm cái quái gì ở đây thế? cô quát lên rồi gỡ tay Milo ra. Cậu đi theo
tớ đấy à? Cậu điên thật rồi!
- Cậu vu khống tớ ngay được...
- Và đừng có nhìn tớ chằm chằm như thế nữa, cô hét lên khi chợt nhận ra
quần áo đẫm nước đã để lộ những đường cong trên cơ thể cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.