CÔ GÁI VÀ HOA CẨM CHƯỚNG. - Trang 189

"Tôi có thể đoán được," Nancy đáp lại trang trọng, nhìn thẳng vào mắt

ông ta.

Morris gật đầu. "Thế thì tốt. Chúng ta bắt đầu hiểu nhau rồi. Cô đã có

một thành công đáng kể nhỉ?"

"Không giống như là ý tôi muốn lắm."

Morris gật đầu dứt khoát. "Thế lại càng tốt hơn! Tốt hơn nhiều! Tôi thích

cái tham vọng đó khi đi làm việc. Nghe đây này, cô yêu quý. Chúng ta sẽ
đặt hết hy vọng vào đây. Tôi đã xem vở diễn của cô tối qua. Tôi thích nó.
Tôi nghĩ chắc chắn vậy, nhưng tôi cũng không chắc chắn lắm. Tôi đến thăm
cô sáng nay. Tôi phải tự mình trông thấy cô. Bây giờ thì tôi quả quyết rồi."
Một thoáng ngưng đọng quan trọng. "Tôi muốn cô làm cho tôi."

Nancy vẫn giữ yên lặng, đôi mắt của nàng, không thể nào đoán được nghĩ

gì, vẫn dán lên ngài Morris nhỏ bé, con người với dáng vẻ bao la đầy ý
nghĩa lẫn thân thiện, cúi người về trước và gõ nhẹ lên đầu gối nàng với
ngón tay nhỏ nhắn.

"Cô biết khả năng của tôi, phải không cô bé kia. Tôi có thể làm cho cô trở

thành một ngôi sao như nữ minh tinh Hepburn hay cô đào Garbo. Tôi có thể
đặt cô lên vị trí hàng đầu. Tôi cứ thế mà làm. Cô biết tôi là ai chứ gì – Carl
Morris. Tôi không bàn chuyện vớ vẩn. Khi tôi quyết định việc gì, việc ấy sẽ
thành. Tiền bạc không làm khác đi được. Tôi đã tốn hàng triệu đô-la cho
Anna Herman trước khi tôi lấy lại một cắc bạc. Bây giờ cô ta kiếm mười
triệu đô cho tôi. Và nhiều nữa cho chính cô ấy. Cô đã xem phim gần đây
của cô ấy chưa? Chúa tôi, nó thật là tuyệt. Mỹ thuật, kịch nghệ, đam mê,
từng thứ một, chỉ nội cái cảnh đám cưới thôi cũng đã hốt của tôi ba mươi
ngàn đô-la cho cái giường của Đại đế Nã-phá-luân và không phải là đồ giả
đâu nhé."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.