Bởi vì đó là con đường cậu ấy đã lựa chọn sau khi suy nghĩ thấu đáo.
Câu chuyện dần dần đi đến cao trào.
Oomiya vì muốn chặt đứt những cảm xúc lưu luyên dành cho Sugiko
nên đã quyết định ra nước ngoài.
"Tôi chúc cậu được hạnh phúc."
Khi Nojima tới tiễn anh ta, Oomiya lặng lẽ cười và nói như vậy.
Sugiko đứng bên cạnh vẫn đang nhìn anh ta với ánh mắt rưng rưng
chực khóc.
Tâm tình của tôi dần dần hòa chung với họ...
Nojima, Oomiya cùng với Sugiko...
Khi đọc câu chuyện này, tôi dường như đang nhìn thấy hình ảnh của
bản thân bên trong những nhân vật đó.
Từng trang sách mang tới cho tôi niềm hân hoan, nụ cười, nỗi buồn,
phiền não, gào thét và nước mắt.
Nojima cầu hôn Sugiko, nhưng Sugiko từ chối anh ta.
Đeo lên tấm mặt nạ Beethoven bằng thạch cao mà Oomiya gửi tặng từ
nước ngoài, tôi mang theo tâm trạng của Nojima và ôm đầu ngồi khóc thút
thít tại trung tâm sân khấu.
Thất tình thật sự là một điều không thể chịu đựng được.
Hi vọng trong nháy mắt bị vỡ nát, thế giới bị bóng tối bao trùm, cơn
đau không thể chịu được như thể trái tim bị dao cắt thành từng mảnh, anh ta
không còn biết mình nên làm gì để sống tiếp.