CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NGƯỜI HÀNH HƯƠNG THAN KHÓC - Trang 146

Vừa cố kéo Miu rời xa cửa sổ, tôi vừa hét lên như trong cơn mê.

- Tôi xin lỗi... Nhưng xin cậu đi về đi, Kotobuki!

Tôi chưa một lần nghĩ rằng Kotobuki sẽ làm chuyện gì quá đáng với

Miu. Kotobuki không phải loại người như vậy. Tôi cũng biết rõ mặc dù bề
ngoài trông có vẻ khó gần, nhưng thực ra Kotobuki là một cô gái rất dịu
dàng và chỉ hơi vụng về trong việc biểu hiện cảm xúc.

Nhung... tôi không muốn phải chứng kiến Miu nhảy lầu thêm một lần

nào nữa!

Tôi không thể chịu đựng được điều đó!

Cơn đau kịch liệt, nỗi tuyệt vọng, cảm giác sợ hãi vào cái ngày đó trên

sân thượng sẽ sống dậy. Thế giới của tôi sẽ lại tan vỡ, lòng tôi sẽ lại tan nát
thành từng mảnh vụn!

- Làm ơn, làm ơn mà. Xin cậu đi về đi, Kotobuki. Miu sẽ không nói

dối tôi. Tôi tin tưởng Miu!

- !

Trông khuôn mặt của Kotobuki như thể cậu ấy vừa chịu một cú sốc

nặng nề.

Hai mắt cậu ấy mở lớn, khuôn mặt tái mét sững sờ nhìn về phía tôi.

Sau một hồi, hai hàng lông mày của cậu ấy nhíu lại, những giọt nước

trong suốt lặng lẽ lăn dài trên má rồi rơi lã chã xuống sàn. Nhìn miếng gạc
trên má phải cậu ấy dần dần bị nước mắt thấm ướt đẫm, toàn thân tôi như
nứt vỡ, đây là hình phạt mà ông trời dành cho tôi sao.

Kotobuki khẽ nói với giọng khàn đặc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.