CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NGƯỜI HÀNH HƯƠNG THAN KHÓC - Trang 193

Vừa khóc, tôi vừa kể cho chị Tooko bằng giọng ngắt quãng rằng Miu

nói với tôi cậu ấy ghét tôi, rằng cậu ấy bảo tôi hãy cút ra ngoài.

Chị Tooko ngồi sát bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay phải của tôi.

Tôi khóc nhiều quá, đến nỗi cổ họng khàn đặc, mũi tê rần, đầu đau

nhức, nước mắt dường như cũng đã cạn khô. Cho dù vậy hai bờ vai của tôi
vẫn khẽ run rẩy. Chị Tooko cất tiếng nói chuyện với tôi như một người chị
cả dịu dàng.

- Trước khi gặp Konoha chị đã đi thăm Nanase. Nanase rất lo lắng cho

Konoha đấy... Em ấy nhờ chị hãy giúp đỡ Konoha.

Một cơn đau khác lại xuyên qua lồng ngực tôi. Kotobuki đã nói vậy

với chị Tooko sao?

Cho dù tôi đã để nhiều chuyện quá đáng xảy ra với cậu ấy. Cho dù tôi

không muốn khiến cậu ấy bị tổn thương nhưng rốt cuộc vẫn làm tổn thương
cậu ấy.

Tôi cắn chặt bờ môi, cổ họng run rẩy, thấy vậy, chị Tooko dùng những

ngón tay vuốt ve mu bàn tay của tôi rồi thì thầm với giọng ấm áp.

- Konoha này... mỗi khi buồn, em hãy tưởng tượng trong đầu những

chuyện thật ngốc nghếch. Ví dụ như câu chuyện về một anh chàng trong
câu lạc bộ điền kinh rất thích nhảy sào đã trèo lên chiếc thuyền lá tre và bắt
đầu cuộc du ngoạn của mình chẳng hạn. Có cô gái thích chàng trai đó, cô
dùng hết lòng can đảm của mình viết một lá thư tình, nhưng khi cô định
đưa lá thư cho anh ta, chàng trai kia đã lấy sào nhảy cái vèo qua bên kia bờ
sông.

- Đó là câu chuyện tam đề em viết cho chị mà.

Tôi vừa nấc cụt vừa nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.