CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NGƯỜI HÀNH HƯƠNG THAN KHÓC - Trang 240

Nhưng những từ ngữ kia vẫn tiếp tục cắt nát trái tim tôi, nó vẫn đang

yên lặng rỉ máu, dù vậy tôi đã không còn cảm thấy đau đớn nữa.

Tôi sùng bái Miu, tin tưởng mọi thứ thuộc về Miu.

Nhưng tất cả những điều đó lại chỉ mang lại cho Miu sự khổ sở...

Nghe được điều đó từ chính miệng cậu ấy khiến tôi chịu một cú sốc

nặng nề, hai chân tôi khuỵu xuống, trái tim như vỡ nát, nhưng Miu vẫn tiếp
tục nói.

- Konoha đã lấy đi của mình mọi thứ! Khi nhận ra mình đã không thể

sáng tác những câu chuyện nữa, cảm giác của mình lúc đó hệt như bị rơi
thẳng xuống hố băng! Mình tự nhủ không thể có chuyện đó! Nhất định có
chuyện gì đó không đúng! Mình cố hết sức "tưởng tượng", nhưng cho dù
làm thế nào thì trong đầu mình cũng chỉ là một màn sương đen kịt, đã
không còn những thứ xinh đẹp sinh ra từ đó nữa. Mình đã chẳng thể nào kể
chuyện được nữa!

Mình rất sợ, thật sự rất sợ hãi, đến mức phát điên. Mình đã nghĩ rằng

chỉ cần làm "chuyện đó" thì mọi thứ sẽ quay tại như cũ, nhưng cho dù mình
làm "chuyện đó" bao nhiêu lần thì cũng chẳng có gì xảy ra cả!

Trong đầu mình chỉ lặp đi lặp lại giọng nói nói rằng cho dù mình sáng

tạo ra những câu chuyện thật xinh đẹp thì chúng cũng chỉ là giả dối, thế
giới thực không tồn tại những điều như vậy, không phải ngay cả mình cũng
chỉ là một kẻ dối trá nở nụ cười để đánh lừa người khác sao, không phải
mình cũng chỉ đang cố che giấu tâm hồn dơ bẩn như nước cống sao?!

Nhưng nếu mình không tiếp tục sáng tác truyện, thế giới của mình sẽ

bị sự dơ bẩn và xấu xí đè sập. Cả Konoha cũng thế, nếu mình không còn kể
chuyện cho Konoha nghe nữa, nhất định Konoha sẽ thích người con gái
khác, cậu sẽ vứt bỏ mình để đi chơi với những bạn khác. Ngoài Konoha

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.