CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NGƯỜI HÀNH HƯƠNG THAN KHÓC - Trang 247

Khóe miệng của Miu nở một nụ cười buồn hệt như cái ngày hôm đó.

- Trong số các tác phẩm của Miyazawa Kenji... có một bài thơ tên là

Bài ca thiếu niên bại trận...

Bên cạnh bài thơ đó... có vẽ hình một con chim trông tựa như quái vật.

Mình đã vẽ lại nó vào thiệp chúc mừng và gửi nó cho cậu... cậu cũng nhìn
thấy nó rồi đúng không. Con chim đó chính là mình...

Con người chỉ cần thất bại là sẽ trở nên đố kị... giận dữ... tuyệt vọng...

họ sẽ biến thành một con quái vật xấu xí... Sáng hôm sau... khi mình nhìn
vào bầu trời trắng toát và nhận ra bản thân cũng đã trở thành một con quái
vật... mình... gào lên khóc...

Thực ra mình... không muốn Konoha nhìn thấy mình trong hình hài

của một con quái vật, chỉ duy nhất với Konoha là mình không muốn điều
đó xảy ra.

Thế nhưng... tại sao mình lại sống sót chứ... sau khi chuyển viện, rời

xa Konoha... rốt cuộc mình chỉ còn lại một mình...

Thế giới không có Konoha thật dơ bẩn... thật đen tối...

Cho dù vậy, chỉ cần nghĩ tới việc bây giờ chắc chắn Konoha cũng

đang nghĩ về mình, mình lại có thể chịu đựng được...

Khi mình đau khổ, Konoha cũng sẽ nhớ đến mình và cảm thấy đau

khổ...

Khi mình khóc, Konoha nhất định cũng sẽ đang khóc...

Nỗi đau của mình giờ phút này cũng là nỗi đau mà Konoha đang cảm

nhận, nỗi buồn của mình cũng là nỗi buồn của Konoha...

Chỉ cần nghĩ như vậy mình lại có thể bình tĩnh...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.