CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NGƯỜI HÀNH HƯƠNG THAN KHÓC - Trang 249

mình cũng chỉ có hình bóng của cậu.

Tại sao Miu lại nhảy xuống?

Tại sao Miu lại nói những lời đó?

Tại sao chúng mình lại phải chia lìa?

Bây giờ Miu đang ở đâu, đang làm gì, cậu ấy đang nghĩ gì. Lúc nào

cũng vậy, tâm trí mình chỉ biết suy nghĩ về cậu...

- Mình chưa từng quên! Mình vẫn luôn nghĩ về Miu! Trong lúc chúng

ta bị chia cắt cũng thế, kể từ lúc chúng ta gặp lại cũng thế, luôn luôn là vậy!

Miu nghiêng người về phía hàng rào.

Chiếc khăn choàng màu đỏ và áo khoác của cậu ấy bay phần phật theo

gió, trong đầu hiện lên cảnh Miu ngã ngửa ra sau, trái tim tôi như bị tóm
chặt, hơi thở như ngừng lại.

- ...!

Miu nhìn về phía tôi với ánh mắt mờ mịt.

- Nếu vậy... đừng phản bội mình nữa, hãy cùng mình lên tàu, được

không?

Trong giọng nói của cậu ấy chất chứa đầy hi vọng.

Tôi cuối cùng cũng nhận ra Miu đã không còn muốn ở lại trên mặt đất

này nữa.

Ở đây có quá nhiều thứ khiến cậu ấy tuyệt vọng, quá nhiều bi thương.

- Cậu sẽ đi cùng mình đến bất kì đâu... cho dù nơi đó là tận cùng của

vũ trụ chứ? Đó... chính là mong ước thật sự của Campanella.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.