CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NGƯỜI HÀNH HƯƠNG THAN KHÓC - Trang 267

Nghe Akutagawa nói vậy, Kotobuki hơi giật mình và ngước lên nhìn

tôi với ánh mắt lo lắng.

Vẫn cầm lọ hoa trong tay, tôi khẽ trả lời.

- Tôi cũng không biết nữa. Theo lời bác sĩ thì có thể vì lý do nào đó

mà cậu ấy sẽ đột nhiên lành lại cũng nên, cũng có thể là cậu ấy sẽ như vậy
trong nhiều năm. Nhưng tốt hơn hết là không nên nóng vội...

Akutagawa cắn răng, khuôn mặt cậu ấy vặn vẹo một cách khổ sở.

Chắc hẳn cậu ấy vừa nhớ lại trường hợp của mẹ mình. Mẹ của

Akutagawa cũng đã ngủ trên giường bệnh rất nhiều năm rồi. Ngay cả các
bác sĩ cũng không biết liệu bác ấy sẽ tỉnh lại hay một lúc nào đó sẽ ngừng
thở. Cậu ấy biết rõ hơn ai hết nỗi đau của việc chờ đợi mà không biết tương
lai sẽ như thế nào.

- Inoue, ông... định như thế nào. Nếu Asakura cứ mãi thế này...

Kotobuki cũng nín thở nhìn về phía tôi.

Cổ họng nghẹn lại, cơn đau chạy qua ngực tôi như thể vừa có ai đào ra

một cái hố ở đó. Ngay cả tôi cũng không biết mình sẽ làm thế nào nữa. Tại
sao chúng tôi lại thành ra thế này chứ.

Nhưng, tôi không thể lại phản bội Miu nữa.

- Chỉ cần Miu muốn, tôi sẽ ở bên cậu ấy... cho dù là bao nhiêu năm đi

chăng nữa.

- ...!

Kotobuki nín thở.

Hai hàng lông mày của Akutagawa cũng nhíu chặt lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.