CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NGƯỜI HÀNH HƯƠNG THAN KHÓC - Trang 301

Tôi cũng biết cảnh cuối của Đường sắt Ngân Hà.

"Campanella, chúng ta sẽ đi cùng nhau phải không?!"

Nhưng khi Giovanni quay đầu lại, Campanella đã biến mất.

Giovanni nhoài người ra khỏi cửa sổ đoàn tàu, đấm ngực gào khóc.

Và rồi khi cậu tỉnh lại trên ngọn đồi, Giovanni được hay tin

Campanella đã chết đuối vì cứu bạn cùng lớp là Zaneli bị rơi xuống sông
trong khi thả đèn lồng quả bí.

Ngày hôm đó, Giovanni đã nghĩ gì khi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời?

Nhìn những ngôi sao lấp lánh dần dần biến mất, thế giới bắt đầu được

chiếu rọi bởi ánh mặt trời và hình bóng Campanella rời xa về hướng bóng
tối vĩnh hằng, trong lòng Giovanni đã nghĩ gì?

Khi bình minh đến chiếu sáng màn đêm dài đằng đẵng đầy khổ sở, sự

thật tàn khốc cũng được ánh ban mai chiếu rọi và trở nên rõ ràng.

Khoảnh khắc nhận ra con đường mà mình cố gắng tiến lên lại chẳng

khác gì điểm xuất phát, rằng bản thân lại quay về như ban đầu, ngoài ngẩng
đầu lên nhìn bầu trời trắng xóa kia và than khóc, con người còn có thể làm
được gì nữa đây?

Những giọt nước mắt tiếp tục lăn dài trên má của Miu.

- Giovanni đã không thể gặp lại Campanella nữa rồi. Tại sao

Miyazawa Kenji lại viết ra một câu chuyện bi ai như vậy chứ? Tại sao lại
viết ra một câu chuyện không thể nhận được sự cứu rỗi như vậy chứ?
Chẳng lẽ hai người không thể cứ cùng nhau tiếp tục chuyến du hành của
mình sao? Tại sao lại chỉ có Giovanni bị đẩy xuống từ đoàn tàu chứ?
Không phải hai người đã thề sẽ ở bên nhau mãi mãi, cho dù đi đến bất kì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.