CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NGƯỜI HÀNH HƯƠNG THAN KHÓC - Trang 303

Lúc còn sống, Kenji chỉ xuất bản hai quyển sách là thi tập Mùa xuân

và Địa ngục cùng tập đồng thoại Quán ăn mè nheo lắm chuyện mà thôi.
Nhưng cả hai đều bán rất ế ẩm, thậm chí Mùa xuân và Địa ngục chính ông
còn phải tự trả phí xuất bản, mà tiền nhuận bút của Quán ăn mè nheo lắm
chuyện thì Kenji lại được nhà xuất bản trả bằng chính 100 bản in từ sách
của ông. Sách của ông ế ẩm đến mức Kenji phải mượn tiền của người cha
để mua về 200 bản in hàng tồn. Đương thời, hai quyển sách này đều không
hề nhận được đánh giá tốt.

Với giọng nói chất chứa thương yêu và buồn khổ, chị Tooko tiêp tục

nói.

- Kenji đã có một cuộc đời như vậy. Thế nên chắc hẳn ông cũng hiểu

được nỗi khổ và sự đau đớn của việc sống trên cõi đời này.

Sau khi bắt đầu làm nông, ông từng thử gieo trồng một số loại cây lưu

hành vào thời đó như bắp cải, cà chua, hoa tuylíp... Nhưng trong mắt những
nông dân đầu tắt mặt tối vì mùa màng thất bát thì Kenji - một người chỉ biết
trồng những thứ xa xỉ vô dụng - lại không hơn gì một kẻ kì quặc. Cho dù
sau đó Kenji đạp xe kéo hàng đi bán thì cũng chẳng thể bán được, ông gần
như phải đem cho không mọi thứ rồi quay về.

Trong những lá thư gửi cho bạn bè, Kenji từng viết quê hương mình là

một thị trấn dơ bẩn, rằng lòng người ở đây thật thâm hiểm. Kenji trong thực
tế không hề là thánh nhân hay quân tử gì cả, cuộc đời ông tràn ngập những
điều bất đắc chí và dang dở, ông liên tục gặp phải thất bại.

Như vậy Kenji sẽ viết vào trong tác phẩm của mình nỗi đau khổ và

tuyệt vọng mà ông cảm nhận, sự căm hận dành cho hiện thực tàn khốc sao?
Câu chuyện của Kenji là những câu chuyện của than khóc và thất bại sao?

Miu mở lớn cặp mắt tràn đầy nước nhìn chị Tooko.

Chị Tooko cũng im lặng nhìn về phía cậu ấy rồi thì thầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.