CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NGƯỜI HÀNH HƯƠNG THAN KHÓC - Trang 311

- !

Khi Miu kinh ngạc ngẩng đầu lên, chị Tooko nhìn vào mắt cậu ấy và

nói, trong ánh mắt trong suốt của chị ấy phảng phất một chút bi thương.

- Miyazawa Kenji cũng không thể trở thành người mà ông mong ước

trở thành.

Chắc hằn Kenji cũng từng bật khóc như Miu bây giờ...

Tuy nhiên, những câu chuyện của Kenji vẫn còn lại đến ngày nay.

Chúng vẫn đang cổ vũ, chữa lành cho những con người lạc lối, mang trong
mình nỗi khổ giống như Kenji. Tựa như chòm Thiên Yết lặng lẽ thiêu đốt
bản thân để trở thành ngọn đèn nhỏ bé dẫn đường cho những lữ khách
trong đêm.

Giovanni từng nói với Campanella.

... Giống như con bọ cạp kia, chỉ cần mọi người có thể trở nên hạnh

phúc, thì dù có bị thiêu đốt trong lửa, mình cũng sẽ không nề hà gì cả.

Nước mắt trong suốt lăn trên má Miu.

"Cô gái văn chương" nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé yếu ớt của cậu ấy

rồi tiếp tục nói.

- Hạnh phúc thực sự rốt cuộc là gì... Kì thực tất cả mọi người đều vì

truy tìm điều đó mà bước lên chuyến hành hương hướng đến vùng đất của
hạnh phúc. Để rồi cho dù mãi tiếp tục cuộc hành trình bất luận ngày đêm
đó, họ vẫn không thể đến nơi, và cuối cùng rơi vào tuyệt vọng.

Cho dù có người thành công đặt chân đến vùng đất của hạnh phúc, họ

có lẽ sẽ lại nhận ra hạnh phúc thật sự lại không tồn tại ở đó. Và thế là họ lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.